Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mẹ Con Siêu Sao Vả Mặt Kẻ Xấu - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-05-22 11:35:51
Lượt xem: 3,159

"Thẩm Niệm Niệm quá đáng như vậy, ai mà chẳng bực mình? Chuyện này chẳng phải bình thường sao?"

 

 

"Mọi người nhìn Thẩm Niệm Niệm kìa, trêu hai mẹ con Lục Hiểu Đình như trêu chó, bản thân lại chẳng hề hấn gì, còn tranh thủ xé được hai bảng tên nữa chứ."

 

 

"Nói thật, con nhỏ bạo lực này đánh đ.ấ.m cũng khá đấy."

 

 

"Cô ta bình tĩnh ghê, không hề nói một câu tục tĩu nào, tôi thấy hơi muốn chuyển từ ghét sang thích rồi thì phải làm sao?"

 

 

"Người ở trên thích con nhỏ bạo lực à? Không sợ sau này bị bạo lực học đường sao?"

 

Cuộc chiến kết thúc khi tôi giật phăng chiếc giày của Lục Hiểu Đình và tiện tay ném đi, vô tình trúng đầu Masada Yuki. Mặt cậu ta tái mét, nói bằng tiếng Trung chuẩn: "Đủ rồi."

 

 

Ngay sau đó, cậu ta ném mạnh đôi giày đi cả chục mét, mặt mày hậm hực quay lưng bỏ đi.

 

 

Lục Hiểu Đình: "..."

 

 

Tuy hai mẹ con Lục Hiểu Đình có "phép thuật" mạnh mẽ, như phun nước bọt đầy mặt tôi, suýt nữa làm tôi c.h.ế.t đuối. Nhưng rõ ràng đòn tấn công vật lý của tôi và mẹ tôi vẫn hơn hẳn.

 

 

Kết quả là sau trận đấu, chúng tôi tỉnh bơ, còn họ thì tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, trông như vừa bị cướp nhà. Đạo diễn mặt mày co giật tuyên bố chiến thắng của chúng tôi, Lục Hiểu Đình cũng dần bình tĩnh lại, nhìn cảnh tượng tan hoang trước mắt, lòng như tro tàn.

 

 

Cô ta không nhịn được kêu gào, đúng lúc ống kính lia đến người về nhì, quay Lục Hiểu Đình, cô ta hét lên: "Giày của tôi đâu!!!"

 

 

Sau khi Lục Hiểu Đình nhảy nhót đi nhặt giày về rồi ngồi vào bàn ăn, mẹ tôi và chị Hân đã trở lại vẻ đoan trang thường ngày, ngồi đối diện nhau giả lả. Chị Hân xiên một miếng gan ngỗng,nhai rất mạnh, liếc xéo mẹ tôi: "Không ngờ cô cũng khỏe tay phết nhỉ."

 

 

À, lúc nãy mẹ tôi đã tranh thủ giật tóc bà ta một cái. Mẹ tôi mỉm cười dịu dàng: "Làm gì có, bình thường đến nắp chai cũng là Niệm Niệm mở giúp tôi."

 

 

Tôi gật đầu phụ họa, trong lòng cầu nguyện sau khi chương trình kết thúc, mẹ sẽ không coi tôi như nắp chai mà vặn.

 

Lúc này, Lục Hiểu Đình vừa khóc vừa chạy tới: "Mẹ ơi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-con-sieu-sao-va-mat-ke-xau/chuong-4.html.]

 

 

Chị Hân đau lòng ôm lấy cô ta: "Sao vậy con?"

 

 

"Đôi giày mới mẹ mua cho con bị hỏng rồi, hu hu hu, đây là quà sinh nhật mẹ mua từ Mỹ về, nếu không phải đi quay chương trình với mẹ, con còn chẳng nỡ mang ra đi."

 

 

 

Chị Hân vỗ về đầu cô ta: "Không sao, mẹ mua cho con đôi khác."

Rồi quay sang liếc tôi một cái đầy ẩn ý: "Ai bảo con chọc phải đứa con gái bạo lực chứ, đành chịu xui xẻo thôi. Sau này thấy nó thì tránh xa ra, không thì mẹ cũng không biết làm sao bảo vệ con được."

 

 

Hai mẹ con tình cảm, bình luận lại bùng nổ: "Lục Hiểu Đình tội nghiệp quá, quà sinh nhật mà cũng bị con nhỏ bạo lực kia phá hoại."

 

 

 

"Con nhỏ bạo lực thật kinh tởm, chơi trò chơi thôi mà cần gì phải căng thẳng thế? Làm hỏng cả giày của người ta."

 

 

"Đúng vậy, tổ chương trình không quản à, nhìn xem con bé bị bắt nạt đến mức nào rồi."

 

 

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra trên màn hình, chỉ biết lúc nãy xé bảng tên hơi quá tay, lại vô tình bắt nạt Lục Hiểu Đình. Hy vọng... không bị chửi te tua quá. Mẹ tôi nhìn cảnh diễn trò của họ, liếc tôi một cái cảnh cáo.

 

 

Tôi biết rồi, tôi biết rồi, phải nhẹ nhàng mà.

 

Để thể hiện tinh thần hòa thuận, buổi chiều, khi tổ đạo diễn yêu cầu chúng tôi tự đi thu thập nguyên liệu nấu ăn tối ở trang trại, tôi rất hòa nhã đi theo sau Lục Hiểu Đình, định mua vài thứ cô ta thích ăn.

 

 

Nhưng vấn đề là tôi không biết Lục Hiểu Đình thích ăn gì.

Tuy nhiên, Thẩm Niệm Niệm tôi đây luôn giỏi giải quyết vấn đề.

Vì vậy, khi Lục Hiểu Đình khoác tay chị Hân, dừng lại trước một chuồng gà, rồi chớp chớp hàng mi giả dày cộp, vẻ mặt ngây thơ nói "Mẹ ơi, mấy con gà con này đáng yêu quá!", tôi đã hiểu ra.

 

Ra là cô ta thích ăn thịt gà.

Ngay lập tức, tôi chen lên trước mặt họ và nói: "Đợi đấy, để tôi bắt cho một con."

 

 

Lục Hiểu Đình: "?"

 

Loading...