Mẹ Ơi, Con Đã Đi Xa - 03.
Cập nhật lúc: 2024-10-24 15:42:16
Lượt xem: 367
Linh hồn tôi đau đớn run rẩy, sự đau đớn này còn khủng khiếp hơn cả khi bị mổ để lấy tim.
Hóa ra mẹ lại hận tôi đến thế.
Nhưng tôi thậm chí không biết vì sao.
Từ khi có trí nhớ, mẹ đã gọi tôi là "đứa xui xẻo."
Bởi vì sự xuất hiện của tôi đã khiến mẹ bỏ lỡ cơ hội du học tại "Đại học Y Oxford."
Sinh tôi ra, mẹ còn chưa kịp ở cữ đã phải quay lại làm việc tại bệnh viện.
Nhưng dù có cố gắng thế nào, mẹ vẫn không thể sánh được với những người đã có kinh nghiệm học tập ở nước ngoài.
Vì thế, mẹ hận tôi vì đã cản trở sự nghiệp của bà, và hận cả bố tôi vì đã cố ý làm rách bao cao su để cưới mẹ.
Năm tôi 5 tuổi, bố không thể chịu nổi những lời nguyền rủa lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác, cuối cùng đã đồng ý ly hôn.
Cả hai người đều coi tôi là gánh nặng.
Chỉ có bà ngoại sẵn lòng nuôi nấng tôi, tôi theo bà về quê sống.
Sinh nhật 8 tuổi, người trong làng nói mẹ đã bảo trợ một cô gái, trạc tuổi tôi.
Họ cười nhạo rằng tôi đã bị bỏ rơi hoàn toàn.
Hôm đó, tôi bất chấp trời mưa, ôm theo tác phẩm mà tôi tự hào nhất để tìm mẹ.
Bức tranh đó có tên là "Gia đình."
Đó là tác phẩm đã đạt giải Nhất trong Cuộc thi vẽ quốc gia dành cho học sinh tiểu học và trung học.
Tôi muốn nói với mẹ rằng tôi không phải kẻ vô dụng, rằng tôi cũng có thể khiến mẹ tự hào.
Thế nhưng cho đến chết, điều duy nhất tôi nghe được chỉ là một câu:
"Con bé c.h.ế.t ở ngoài đường thì càng tốt!"
Giờ đây, tôi đã c.h.ế.t thật rồi, c.h.ế.t trong căn nhà thuê chật chội, c.h.ế.t trên bàn mổ lạnh lẽo.
Mẹ ơi, mẹ có thể tha thứ cho con không?
04.
Trong đêm khuya, mẹ ngồi trước bàn làm việc.
Bà lấy ra một chiếc điện thoại cũ.
Số điện thoại này được liên kết với thẻ ngân hàng mẹ đưa cho tôi.
Khi còn nhỏ, tôi không biết làm cách nào để thu hút sự chú ý của mẹ, nên cố ý dùng thẻ của bà để mua vài món đồ nhỏ.
Một quả bóng bay, một chiếc kẹp tóc, một gói khoai tây chiên…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-oi-con-da-di-xa/03.html.]
Tôi biết tin nhắn giao dịch sẽ gửi về cho mẹ.
Nhưng mẹ chưa bao giờ trả lời, cho đến một năm trước.
Tôi mua một chiếc xe lăn điện, một ghế tắm, một gói tã lót và vài miếng bảo vệ góc bàn từ "Cửa hàng thiết bị y tế Khai Nguyên."
Bác sĩ nói rằng sau này tôi sẽ thường xuyên bị ngã và có thể bị liệt.
Vì vậy, việc bảo vệ bản thân rất quan trọng.
Nhưng mẹ lại nổi giận.
Đó cũng là lần đầu tiên bà chủ động gọi điện cho tôi.
"Châu Tư Uyển, mày đúng là giỏi tiêu tiền như bố mày!"
Có lẽ những món đồ này đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của mẹ với tư cách là một bác sĩ.
"Mày đang diễn khổ nhục kế với tao à?"
"Sao không mua luôn một chiếc quan tài mà nằm vào đi!"
Tôi cảm thấy có chút tủi thân.
Nhưng mẹ à, chiếc xe lăn con thực sự cần mà…
Chưa kịp để tôi trả lời, bà đã giận dữ cúp máy và đổi số.
Cũng ngừng luôn thẻ ngân hàng đó.
Việc điều trị sau này cần rất nhiều tiền.
Bà ngoại không có nhiều tiền tiết kiệm, và tôi cũng không nỡ khiến bà cụ già hiền lành này phải lo lắng.
Vì vậy, tôi đã đến gặp bố.
Ông đang dắt em trai nhỏ về nhà, thấy tôi, ông ngạc nhiên trong hai giây.
"Sao con đến đây?"
Tôi siết chặt bàn tay: "Bố, bố có thể... cho con ít tiền không?"
Có lẽ từ "tiền" quá nhạy cảm.
Bố ngồi xuống dỗ em trai vào nhà trước.
Cậu bé nhảy chân sáo rời đi, rồi bố mới cau mày nhìn tôi: "Nói đi, bao nhiêu?"
Ông lại bổ sung thêm: "Uyển Uyển, bố đã trả đầy đủ tiền cấp dưỡng cho con trước 18 tuổi, không thiếu một xu, mẹ con cũng biết điều đó."
Bố giống hệt mẹ.