Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mẹ Ơi, Mẹ Ngon Lắm! - Chương 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-27 20:18:58
Lượt xem: 877

Tôi đã chứng kiến mẹ tôi bị cả nhà chia ra ba phần để ăn.

Họ ă/n tay của bà trước, sau đó đến phần thân, cuối cùng là bộ não.

Mẹ tôi đã ch/ết thật rồi.

Đây là lần thứ ba họ ă/n th/ịt của mẹ.

1.

Khi tôi tan học về nhà, bà ngoại, bà nội và dì cả đang trốn trong phòng ngủ chính, không biết đang bàn bạc chuyện gì.

Họ mặc những bộ quần áo đẹp nhất của mình, nét mặt ai cũng kỳ lạ.

Rõ ràng là cười, nhưng nụ cười thật rùng rợn.

“Em út còn cứu được không?”

Người đang nói là dì cả của tôi, người mà bình thường thương mẹ tôi nhất, có chuyện hay không có chuyện cũng thường đến nhà chơi với mẹ.

Nhưng mỗi lần dì cả đi rồi, trên người mẹ lại bắt đầu xuất hiện những v/ết th/ương, cả người chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường.

“Không cứu được nữa rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”

Bà ngoại nói, rồi nhanh chóng rút ra một con d/ao sắc nhọn từ bên cạnh, nhắm vào cơ thể mẹ tôi mà c/ắt xuống.

Tôi nghe thấy tiếng “phập”, con d/ao sắc xuyên qua d/a, đ/âm vào th/ịt.

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng.

M/áu b.ắ.n tung tóe lên mặt, họ chỉ tiện tay lau một cái, vết m/áu lại càng lộ rõ hơn, nhưng họ căn bản ko thèm để ý.

Bắt đầu phấn khởi chuẩn bị thưởng thức.

Mẹ tôi chỉ mở to mắt, ánh mắt đờ đẫn và tê dại, cơ thể mềm nhũn để mặc họ muốn làm gì thì làm.

Cũng vì quá chăm chú ăn uống, họ không phát hiện ra tôi đang đứng phía sau.

Cũng không phát hiện ra bên cạnh tôi còn đứng một “mẹ” khác.

Người mẹ khác bịt mắt tôi lại: “Con à, đừng nhìn.”

Tôi theo bàn tay ấm áp và dịu dàng của mẹ mà nhắm mắt lại.

“Mẹ, lần này não của nó không ngon, con chưa no.”

Tôi nghe thấy tiếng của dì cả.

“Ăn tạm đi, lần sau còn phải đợi lâu.”

“Ý mẹ là con bé à?”

“Không phải đợi lâu.” Bà nội lập tức nói: “Tuần sau đi.”

Bà bổ sung thêm: “Tuần sau bắt đầu ăn nó, nó còn nhỏ, sẽ không giãy giụa như mẹ nó đâu.”

Nét mặt bà nội trở nên méo mó, nhìn mẹ tôi nằm trong vũng máu: “Đồ vô dụng.”

2

“Rầm rầm rầm.”

Tiếng gõ cửa vang lên, tôi vội vàng trốn vào phòng, chỉ để lại một khe hở để quan sát động tĩnh trong phòng khách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-oi-me-ngon-lam/chuong-1.html.]

Nhưng “mẹ” khác vẫn đứng yên đó, không nhúc nhích, để bà nội đi xuyên qua cơ thể bà.

Bà nội bước ra khỏi phòng, mở cửa.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Ai đó?”

Ngoài cửa trống không.

“Mẹ” đứng trong phòng khách, nhưng bà nội lại không nhìn thấy, bà chỉ lẩm bẩm vài câu rồi quay trở lại phòng ngủ chính.

Tôi mở to mắt nhìn “mẹ” đi đến cửa phòng tôi, đối diện với tôi.

Tôi căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Rõ ràng, rõ ràng lúc nãy tôi đã thấy...

“Mẹ...”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, “mẹ” trước mặt đã lắc đầu.

Bà ra hiệu cho tôi đi theo bà.

Trước khi đi, tôi quay lại nhìn mẹ trong phòng đang bị ăn thịt, đã ngã trong vũng máu, im lặng như một xác chết.

Cảnh tượng này thật kỳ lạ, rõ ràng “mẹ” đã bị ăn trong phòng, nhưng trước mặt tôi lại có một người đang đứng sống sờ sờ.

Điều lạ lùng hơn nữa là, tôi có một niềm tin bản năng rằng bà sẽ không hại tôi, chỉ vì sự cau mày của bà giống hệt mẹ tôi.

Tôi theo bà đến nhà xe.

Đi theo đến nhà xe dưới đất vào một căn phòng kín tối đen.

Tôi đã sống trong nhà này mười tám năm, hôm nay mới biết còn có một tầng hầm.

Ở đây lạnh lẽo, cái lạnh thấm từ lòng bàn chân lên.

Trước mắt tôi là một màu đỏ rực, trên một tấm bảng trắng đầy những bức ảnh.

Một người đàn ông và một người phụ nữ hôn nhau, ôm nhau, ra vào khách sạn...

Tôi ghé sát lại, phát hiện nhân vật nam trong ảnh là bố tôi, còn nữ là những người phụ nữ xa lạ.

Chắc chắn là giả.

Tôi theo bản năng kéo những bức ảnh xuống.

Nhưng quá nhiều, tôi vội vàng lật tấm bảng trắng trước mặt, giẫm lên những bức ảnh.

Tầng hầm rộng lớn rất yên tĩnh, tôi không thể nói gì, “mẹ” trước mặt cũng không nói.

Tôi nhìn bà mở miệng, như muốn thở dài, cuối cùng cũng không phát ra tiếng nào.

Sau đó bà lắc đầu, rồi biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Tôi đuổi theo đến cửa cũng không thấy bóng dáng bà, tôi gọi to tên mẹ.

Không có ai đáp lại, trong lòng tôi đột nhiên vang lên một tiếng: “Bà ấy sẽ không bao giờ trở lại.”

Tôi không tìm thấy nguồn gốc của âm thanh đó, chỉ cảm thấy bồn chồn.

Sao có thể chứ?!

Nhưng mẹ thật sự như đã bốc hơi khỏi thế gian, biến mất khỏi thế giới của tôi.

Loading...