Mẹ Ơi, Mẹ Ngon Lắm! - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-27 20:19:44
Lượt xem: 647
Tôi nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng cửa mở ở đầu dây bên kia.
Khi tôi còn đang suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, chuẩn bị trả lời thì phát hiện đối phương đã cúp máy.
Chắc chắn cô ta đang nói dối!
Bây giờ mới năm giờ, bố tôi là người nghiện công việc, làm sao có thể tan làm sớm như vậy?
Nhưng chưa kịp vào tòa nhà công ty, tôi đã bị bà nội kéo về nhà.
“Con gái, lớn như vậy rồi mà dám lừa bà nội.”
Ánh mắt âm u của bà nội chiếu lên người tôi, như một con rắn độc.
Bà nắm chặt cánh tay tôi, bóp mạnh vào thịt, cơn đau từ cánh tay lan ra.
Nhìn gương mặt âm trầm của bà, nỗi sợ hãi lớn bao trùm lấy tôi.
Tôi chỉ biết rằng nếu bị kéo về nhà, tôi sẽ bị ăn thịt, tôi không thể quay về!
Tôi còn phải cứu mẹ, tôi không thể quay về!
Tôi hoảng loạn hét lên với bảo vệ: “Cứu tôi với!”
Bảo vệ đang cúi đầu chơi điện thoại, không nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi.
Những người qua đường vội vã cũng không chú ý đến việc tôi bị bà nội kéo đi.
Chỉ đến lúc này, tôi mới bắt đầu nghi ngờ người trước mặt có phải là bà nội của tôi hay không.
Bà nhìn giống như một người lạ.
Khi còn nhỏ, bà thường làm món thịt kho tàu ngon cho tôi ăn, còn dạy tôi đọc sách, viết chữ.
Bà nội đã nuôi tôi lớn lên, đưa tôi đi nhà trẻ, tiểu học, cho đến khi tôi nội trú cấp hai.
Tôi từng làm nũng và lăn lộn trong lòng bà, bà chỉ nói tôi là một đứa bé láu cá.
Vì vậy, tôi có lý do để nghi ngờ rằng, bà thực sự không phải là bà nội của tôi, mà bà đã gặp phải cái kết giống như mẹ tôi!
Bà cũng bị ăn thịt rồi!
Càng nghĩ tôi càng sợ, nhìn đôi tay khẳng khiu như cành cây khô của bà nắm chặt cánh tay tôi, gần như ép tôi lên xe.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/me-oi-me-ngon-lam/chuong-3.html.]
Không biết bà lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, tôi không thể thoát ra.
Về đến nhà, tôi thấy bà ngoại đang ngồi trong phòng khách ăn hạt dưa.
Bà mở to mắt, đồng tử nhỏ bé lướt qua người tôi, nhổ ra hai vỏ hạt dưa: “Cháu gái, ra ngoài sao không nói với bà ngoại?”
Tôi còn chưa kịp trả lời đã bị bà nội đẩy vào phòng, khóa cửa lại.
Tôi nghe thấy tiếng bà nội nói: “Cháu gái, con ở yên trong phòng, đừng làm bà nội lo lắng.”
Tôi hét lên: “Các người không phải là bà nội của tôi, rốt cuộc các người là ai?”
Phía bên kia truyền đến tiếng chửi rủa thô tục.
“Nếu không phải là bà nội của con thì có thể là ai? Con ranh này càng ngày càng tệ, nếu không phải vì con...”
Dường như bà ngoại đã kéo bà nội lại, bà mới không tiếp tục nói nữa.
Bà ngoại nhẹ nhàng nói trước cửa: “Cháu gái, mẹ cháu ra ngoài có chút việc, để bà ngoại chăm sóc con, con ở nhà ngoan ngoãn, đừng để người lớn lo lắng.”
Giọng điệu của bà rất dịu dàng.
Nhưng cảnh bà và bà nội ăn thịt mẹ vẫn rõ mồn một trong đầu tôi, m.á.u tươi nóng hổi b.ắ.n lên tường, lên người, và sự vẻ thèm khát.
Như thể trước mặt họ không phải là một người chết, mà là một bữa ăn ngon.
Nếu tôi không tận mắt chứng kiến, tôi không dám tin người bà ngoại hiền dịu này đã từng miếng từng miếng ăn mẹ tôi.
Tôi không nói gì thêm, sợ hãi ngồi trên giường suy nghĩ phải làm gì.
Tôi gửi tin nhắn cho người bạn thân nhất của tôi là Na Na, nhờ cậu ấy đến nhà đón tôi.
Bình thường Na Na luôn mở điện thoại nhưng lần này không phản hồi ngay lập tức, chắc cậu ấy đang bận.
Tôi gửi thêm một tin nhắn: “Việc gấp, trả lời ngay.”
Rồi nhét điện thoại vào túi.
Bóng đêm ngày càng sâu, cho đến khi một mặt trăng đỏ xuất hiện trên bầu trời đen.
Như một cái miệng đẫm máu.
Tôi mơ màng ngủ thiếp đi.