Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mệnh Nha Hoàn - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-27 22:34:23
Lượt xem: 214

Những quy củ đơn giản ta đã học từ nhân nha bà, chẳng qua là cách xưng hô, lễ nghi, rót trà, châm trà rót nước mà thôi. Giờ đây Lưu ma ma bắt đầu dạy ta quy củ trong Hầu phủ, cách xưng hô với phu nhân các phòng như thế nào, ai là đại nha hoàn chưởng quản các viện, nếu cần mua sắm hay lấy đồ thì đi đâu, thói quen của tiểu thư ra sao.

Lưu ma ma tuy là một phụ nhân cực kỳ nghiêm khắc, nếu có quy củ mà ta không nhớ, bà ấy sẽ dùng chổi đánh ta, nhưng so với việc trước đây ở nhà không có cơm ăn, cuộc sống ở đây chỉ lầ nhiều quy củ hơn mà thôi, dần dần ta cũng quen, sau khi quyết tâm, ta rất hài lòng với cuộc sống cơm no áo ấm hiện tại.

Mỗi ngày canh năm rời giường, bà lão trong phòng bếp đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, sau khi rửa mặt ta đi vào trong sân, dùng chậu bạc đánh nước trong giếng lên đi đun nóng, rồi mang vào phòng chính hầu hạ tiểu thư rửa mặt và ăn sáng. Sáng sớm ánh mặt trời vừa ló dạng, tiểu thư sẽ đứng dưới ánh sáng mà khẽ đọc thi thư. Đến giờ Thìn, mặt trời càng chói chang, tiểu thư về phòng, ta sẽ mài mực và trải giấy, rồi lại mang cho tiểu thư một bát canh dưỡng sinh.

Mỗi bước mỗi xa

Tiểu thư thích yên tĩnh, ta chỉ cần ngồi yên im lặng đứng bên cạnh. Ta giúp các bà lão ở trong sân làm một số việc vặt, cũng không có gì làm khó được ta, chỉ cần được ăn no ngủ ngon, cuối cùng ta cũng có được khí lực dồi dào.

Trong lúc bất tri bất giác, ta đã ở Hầu phủ được hơn một tháng. Cũng đã dần quen với mọi người trong viện và tiểu thư. Tiểu thư là một người rất dễ gần, mặc dù Lưu ma ma thường mắng ta, mấy bà lão thấy ta làm việc không nhanh nhẹn cũng hay lẩm bẩm cằn nhằn, nhưng tiểu thư chưa bao giờ nói một câu nào với ta, ngay cả khi ta làm sai, tiểu thư cũng chỉ cười cho qua.

Ta thích tiểu thư như vậy, khi nàng đọc sách, ta thường ở một bên lén nhìn nàng.  Trước đây ta không biết người trên người là gì, nhưng ta nghĩ, tiểu thư như vậy, yếu đuối lại an tĩnh không có tính khí, chắc hẳn chính là người trên người mà người lớn thường nói đến.

Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi hầu hạ tiểu thư rửa mặt và ăn sáng, ta đang chuẩn bị cuộn sách lại, lại lấy đài mực ra chuẩn bị mài mực, thì tiểu thư lại bảo: “Cất đi, hôm nay không cần dùng.”

Ta chớp mắt có chút không hiểu, tiểu thư cười nói: “An Tĩnh, ngươi đã quên rồi sao? Mặc dù thân thể ta yếu ớt, nhưng mỗi tháng vào ngày mười lăm vẫn phải đi thỉnh an thúc mẫu, hôm nay không phải là ngày mười lăm sao?”

Ta chợt hiểu ra, có chút hối hận gõ đầu mình, vội vàng chạy đi chuẩn bị trang phục cho tiểu thư ra ngoài.

“Không sao, không cần gấp như vậy, thúc mẫu thường dậy muộn.”

Ta cúi đầu với vẻ hối lỗi, “Tiểu thư thứ tội, nô tỳ thật sự quên, thật đáng chết.”

Tiểu thư che miệng cười: “Đừng sợ, ta sẽ không nói với Lưu ma ma đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/menh-nha-hoan/chuong-3.html.]

“Cho dù nói với Lưu ma ma cũng được, nô tỳ chính là đáng bị phạt.”

“Ngươi đứa nha đầu này.”

Thời gian ở bên tiểu thư càng lâu, lời nói của nàng cũng dần dần nhiều lên. Những ngày đầu ta mới đến Hầu phủ, tiểu thư trong một ngày nói với ta không quá năm câu, giờ đây thỉnh thoảng tiểu thư còn trêu ta. Ta thích bị tiểu thư trêu chọc, nụ cười của tiểu thư thật đẹp, mặc dù sắc mặt nàng hơi tái, nhưng nụ cười của nàng luôn khiến ta vui vẻ.

Khi hầu hạ tiểu thư ra khỏi cổng viện, tiểu thư chỉ vào tấm biển bên ngoài nói với tôi: “Ba chữ này gọi là ‘Trúc Lý Quán’, ngươi có nhận ra không, sau này sẽ không đi nhầm đường.”

Ta nhìn tấm biển, trên đó viết những chữ cong queo khó phân biệt, liền nói: “Lưu ma ma đã dạy nô tì thuộc rồi. Tiểu thư ở ‘Trúc Lý Quán’. Phu nhân ở ‘Phúc Thọ Uyển’, thiếu gia ở ‘Kỳ Lân Các’, lão gia có thư phòng ở ‘Quang Lộc Hiên’, đó là nơi mà người làm nha hoàn như bọn nô tỳ không thể đến.”

“Nha đầu ngốc, ta bảo ngươi nhận ra những chữ này. Ngươi có biết ‘Trúc Lý Quán’ có lai lịch từ đâu không?”

“Không biết ạ.”

“‘Trúc Lý Quán’ lấy từ một bài thơ cổ, nói rằng ‘độc tọa u hoàng lí, đạn cầm phục trường khiếu; lâm thâm nhân bất tri, minh nguyệt lai tương chiếu’.”

“An Tĩnh không hiểu, nhưng tiểu thư nói như vậy, chắc chắn là ý nghĩa rất tốt.”

“Ngươi đã làm nô tỳ của ta, không hiểu thi từ thì không được, ta sẽ từ từ dạy ngươi sau.”

“Vâng, tiểu thư.”

Khi nói chuyện với tiểu thư, chúng ta đã đến nơi mà nhân nha bà đã dẫn ta đi gặp phu nhân một lần trước đây, Phúc Thọ Uyển. Ta thấy trong phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, phu nhân ở trên cùng vẫn mang vẻ đẹp quý phái lộng lẫy, ta cẩn thận theo sát phía sau tiểu thư.

Loading...