Mệnh Nha Hoàn - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-09-29 11:35:39
Lượt xem: 170
Diêm Minh đã sắp xếp cho ta và Linh nhi ở trong trại quân bên trái, các tướng lĩnh đều đến chúc mừng, trong trại tổ chức một buổi tiệc để tiếp đãi. Cuối cùng, Linh nhi đã đeo lên cổ một sợi dây chuyền vàng đại biểu thân phận thân vương của cậu, không còn giấu diếm nữa.
Trong bữa tiệc, Diêm Minh bẩm báo: “Hôm nay Vương gia lần đầu đến Hán Trung, lẽ ra không nên bàn về việc phế lập… Nhưng giờ đây tình hình khẩn cấp, không thể không nói thật, tháng trước, Thuận Nghĩa đế ra ngoài thị sát, không ngờ lại bị Man tộc phục kích. Giờ đây nước không có chủ, nếu không phải chúng mạt tướng giữ kín tin này, quân tâm sẽ bị rối loạn, vừa rồi mấy vị tướng quân đều nói, hiện nay nên lập một vị tân chủ.”
Linh nhi vừa định đáp lại, nhưng ta đã đưa tay ngăn lại, ta đứng dậy nói: “Chư vị tướng quân, ta chỉ là một phụ nhân, đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm, giờ đây hầu hạ Vương gia đến đây, chỉ mong có thể giúp đỡ triều đình một chút, không ngờ đến chuyện của Thuận Nghĩa đế, xin cho ta được nói vài lời với Vương gia.”
Nói xong, ta trịnh trọng nói với Linh nhi: “Chư vị tướng quân vì xã tắc mà tính toán, muốn lập ngài làm Hoàng đế để chấn hưng sĩ khí. Nhưng việc có làm Hoàng đế trong thời loạn này hay không, Vương gia nên tự mình quyết định. Nhiều năm trước, chúng ta có thể thoát khỏi miệng hổ ở kinh thành, chỉ vì lúc đó Vương gia chỉ là một Tiểu thế tử thân vương không mấy quan trọng, nhưng giờ đây, nếu Vương gia lên ngôi, không chỉ phải gánh vác sự hưng thịnh của thiên hạ, mà một khi có sai sót, sẽ không còn xác thịt, không còn được tự do như hiện tại. Hai vị Nghĩa đế trước đây, đều không phải là người trường mệnh.”
Linh nhi nghe vậy, gật đầu. Ngay sau đó, cậu đứng dậy đi đến trước mấy vị tướng quân, quét mắt nhìn một lượt, hỏi:
“Diêm tướng quân, trong lòng ta có một nghi vấn…”
“Vương gia xin nói.”
“Nếu ta làm Hoàng đế, có thể khiến dân đói khổ có nhà để về không?”
Mấy vị tướng quân không khỏi nhìn nhau một lát, Diêm Minh nghiêm túc đáp: “Vương gia hỏi vấn đề này, nếu có thể đuổi Man tộc, khôi phục trung nguyên, tự nhiên có thể.”
Mỗi bước mỗi xa
“Nếu ta làm Hoàng đế, có thể ngừng chiến nuôi dân không?”
“Chỉ cần đuổi được Thát Lỗ, tự nhiên có thể.”
“Nếu ta làm Hoàng đế, có thể lấy đức trị nước, khắc kỷ phục lễ không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/menh-nha-hoan/chuong-34.html.]
“Chỉ cần đuổi được Thát Lỗ, thiết lập triều đại mới, tự nhiên có thể.”
Linh nhi gật đầu: “Vậy ta đây nguyện làm Hoàng đế, chẳng sợ cuối cùng xác thịt không còn, ta cũng không hối.”
Một năm đó, Vinh Vương gia đăng cơ xưng đế, quốc hiệu là Thái Bình, sau này sử gọi là Nhân Vũ đại đế.
Một năm đó, là năm đầu tiên của việc phá nô.
Có lẽ là ý trời, tân đế lên ngôi không lâu, thì trời giáng điềm lành. Nghe nói lão khả hãn Man tộc đã qua đời ở Bắc Sơn, tân khả hãn kế vị, không tôn trọng ý cha, không nghĩ đến việc tiến công, không còn có ý định chiếm lấy trung nguyên.
Tân đế đã phong danh tướng Diêm Chiêu Lãng làm á phụ*, giao cho y quản lý mọi việc trong thời chiến, cũng đã thăng chức từ thống soái quân Tây Bắc lên làm Thái úy tân triều. Nguyên thái úy bị cách chức trở về quê, từ đó, phong khí quân Tây Bắc đã hoàn toàn thay đổi.
*Á phụ: từ dùng để gọi tôn xưng người nào đó chỉ kém quan trọng hơn cha một chút thôi.
Năm thứ hai phá nô, quân Tây Bắc liên tục đánh bại nhiều châu, thẳng tiến về kinh thành.
Năm thứ ba phá nô, quân Tây Bắc đã quét sạch tàn quân Man tộc xung quanh kinh thành, cuối cùng bắt đầu cuộc chiến trở về kinh, cũng là trận quyết chiến cuối cùng.
Đại quân sắp xuất phát, ta đi tiễn, Diêm Minh từ Viên môn quay trở lại, đi đến bên ta:
“An Tĩnh… nàng cũng biết, xây dựng kinh thành, tiền triều đã tốn hơn ba mươi năm, từng được gọi là thành trì phòng thủ kiên cố không thể phá, lần này xuất chinh, mặc dù quyết tâm phải đạt được, cũng phải làm gương quân sĩ, nhưng không biết có thể toàn thân trở về không… Nhưng… Trong lòng ta có một câu, Ta đã suy nghĩ, vẫn muốn tranh thủ bây giờ, nói với nàng…”
Ta nhìn y, gật đầu.
“Ta muốn cưới nàng làm thê tử.” Y mỉm cười, mặc dù trên gương mặt đã có dấu vết của năm thắng và vết thương chiến tranh, nhưng trong khoảnh khắc, ta vẫn thấy được hình ảnh thanh niên đã chờ ta bên hồ, kiên trì nhưng lại đầy tình cảm, “... Nhưng trận chiến này không biết sống c.h.ế.t ra sao. Nếu ta chết, nàng có thể chôn xác ta bên bờ sông dài, rồi chôn một lọn tóc của nàng vào, coi như ta đã thực hiện một tâm nguyện.”