Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mệnh Nha Hoàn - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-27 23:51:58
Lượt xem: 156

Theo lời tiểu nhị, quả nhiên ta tìm thấy một cánh cửa của nhã các, ta đẩy cửa vào. Chỉ thấy bên trong một nhóm nam tử đang ngồi uống rượu nói cười, vô cùng ồn ào. Ở giữa khoảng không, còn có một vũ nương cầm một bình rượu, trong tiếng nói cười cao ngất ấy mà nhảy múa, đến đâu thì rót rượu cho khách đến đó.

Ta đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy thân hình bọn họ đều cao lớn hơn người bình thường, lại mang theo đao kiếm, quét mắt một vòng, cuối cùng phát hiện một thư sinh mặc áo trắng đội khăn màu ngọc ngồi ở vị trí thứ ba bên trái, ta vội vàng chạy tới, đứng trước mặt thư sinh đó, hỏi: “Tại sao ngươi lại lấy trộm giấy của ta?”

Vừa dứt lời, xung quanh bỗng im lặng một chút; tiếng chén bát va chạm dần tắt, chỉ còn vũ nương vẫn đang nhảy múa.

Lúc này bên phải phát ra một tiếng cười khẩy, nói: “Diệu thủ thư sinh, ngươi lại mượn gió bẻ măng có thêm món gì nữa thế?”

Thư sinh đó đứng dậy, từ trong tay áo rũ ra tờ giấy thơ văn của tiểu thư, ta vội vàng tiến lên lấy, nhưng hắn lại giơ cao tờ giấy, ta với tay nhảy lên nhưng không với tới.

Ta tức giận nói: “Nhanh trả lại giấy cho ta!”

Thư sinh đó hoàn toàn không để ý đến ta, mà nói với người bên phải vừa phát ra tiếng nói: “Không phải! Du huynh, huynh đã hiểu lầm ta rồi, lần này ta không tính là trộm, mà là bắt được một tên tiểu tặc. Huynh nhìn hoa văn trên giấy Vân Cẩm, rõ ràng khắc chữ ‘Vân Cẩm ngự dụng, Giang Nam sắc tạo, khâm thưởng Trấn Quốc Hầu phủ’, tên tiểu tặc này lại muốn bán cho ông chủ Lưu Vân Trai, cũng không biết giấy này là hắn từ đâu trộm được về.”

Thư sinh vừa dứt lời, tiếng ca múa trong phòng bao dừng lại, mọi người đều im lặng, nhất thời bỗng trở nên rất yên tĩnh. Dưới ánh mắt của mọi người, ta không khỏi đỏ mặt: “Đây vốn là giấy của thiếu gia nhà ta, ta cầm để so sánh nhằm mua thêm ‘Vân Cẩm’ trên phố, chứ không phải là trộm, nhanh trả lại cho ta.”

“Chậc chậc, tiểu tặc không nói thật rồi. Trên giấy trắng có khắc nổi chữ ‘Trấn Quốc Hầu phủ’. Theo ta biết, Trấn Quốc Hầu chỉ có một thiếu gia, tiếc là không học hành gì, cả ngày chỉ biết vui chơi săn b.ắ.n cùng thế tử Vương gia, nghe nói lần trước, trong cung còn dẫn theo nha hoàn để đọ sắc, sao có thể làm nhiều thơ văn trên ‘Vân Cẩm’ như vậy?”

Ta gấp gáp nói: “Ngươi ăn trộm đồ của ta mà còn lý sự?”

Lúc này có người bên cạnh phụ họa: “Vị tiểu huynh đệ này, Ta thấy diệu thủ thư sinh nói có lý, ngươi còn phải nói rõ tiền căn hậu quả một phen, nếu không chúng ta cũng nghi ngờ.”

Ta gần như sắp khóc, ta làm sao có thể nói đây là giấy thơ văn của tiểu thư, danh tiếng của tiểu thư khuê các làm sao ta gánh nổi? Mắt ta đỏ lên, định lao vào giật lại tờ giấy thơ văn, nhưng bị thư sinh đó nhẹ nhàng đẩy ra.

Thư sinh đó vậy mà còn cười nói: “Lộ chân tướng rồi sao? Ngươi không nói đây là giấy của thiếu gia nhà ngươi, ta cũng không phản bác. Không chừng thiếu gia Trấn Quốc Hầu phủ đúng là như vậy, ban ngày vui chơi trác táng, đêm đêm lại chăm chỉ học hành, treo cổ đ.â.m gối, âm thầm cầu công danh cũng không phải không thể biết.”

Mọi người nghe xong cười ầm lên, thư sinh đó tiếp lời: “Có câu nói rằng, trên làm thì dưới bắt chước. Thiếu gia nhà ngươi đã biết làm thơ, lại có văn tài như vậy; ngươi làm gã sai vặt, chắc chắn cũng không tệ. Nếu ngươi làm thơ, có thể đạt được một nửa những gì viết trên giấy này, ta sẽ tin ngươi. Như vậy sẽ trả lại đồ cho chủ.”

Ta vội la lên: “Sao ngươi lại như vậy? Ta nói thiếu gia biết làm thơ, sao lại lôi ta vào đây?”

Mỗi bước mỗi xa

“Vậy thì chính là ngươi đang lừa gạt.” Thư sinh đó vung quạt, nói chậm rãi.

“Ta không lừa gạt!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/menh-nha-hoan/chuong-8.html.]

Lúc này lại có người từ bên cạnh khuyên: “Tiểu huynh đệ, tờ giấy này tuy có hoa văn, viết chữ ‘sắc tạo’, nhưng đã dùng qua rồi, cũng không đáng bao nhiêu tiền, ngươi đừng dây dưa nữa, đi đi.”

Ta tức giận nói: “Giấy này là của ta, sao ta phải đi!”

Thư sinh đó kiên quyết không buông tha, dùng quạt chỉ vào ta: “... Vậy thì ngươi làm một bài thơ xem nào.”

Ta nhìn quanh, thấy mỗi người bọn họ ai cũng mang kiếm, thân hình hùng tráng, trong lòng đã có suy tính, liền nói:

Tương quân bất tư báo quốc cừu,

Văn thần khí bút cuồng quyên lưu.

Tụ tại nháo thị tửu tứ trung,

Sái lộng tiểu đồng kỉ thì hưu.*

*Đại khái: Tướng quân không nghĩ đền nợ nước, văn thần bỏ bút dòng nước cuồn cuộn, tụ tập ở quán rượu giữa chợ, trêu chọc trẻ nhỏ, bao giờ mới nghỉ?

Thư sinh đó hơi ngạc nhiên, rung đùi đắc ý nói: “Bài này không hay, tuy hợp cảnh nhưng chỉ là thơ vớ vẩn, không có gì đặc sắc.”

Điều này thật sự khiến ta tức giận, ta nghẹn lại một hơi suy nghĩ thêm, rồi nói:

Tương sĩ quân tiền bán sinh tử,

Mĩ nhân trướng hạ do ca vũ.

Bất văn khương địch xuất tắc thanh,

Chích văn tỳ bà lạc như vũ.*

*Đại khái: Quân sĩ trước trận sống chết, Mỹ nhân dưới trướng vẫn ca múa, Không nghe tiếng tiêu ngoài biên giới, Chỉ nghe đàn tranh rơi như mưa.

Vừa dứt lời, từ vị trí cao nhất truyền đến một âm thanh: “Quân sư chớ làm khó tiểu thư này nữa, bài thơ này quả thật làm rất tốt.”

Loading...