Mệnh Y - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-04-04 12:32:37
Lượt xem: 91
Cô ta ngồi ở chỗ của mình, nhiệt tình gắp thức ăn cho Miêu Linh, dưới bàn thì chân lại run như cầy sấy.
"Em hãy uống thuốc này đi."
Sau bữa ăn, Miêu Lê mang đến một bát thuốc như thường lệ.
Tuyết Đường cầm bát thuốc, liếc nhìn về phía phòng chứa đồ, sau đó nhắm mắt, bịt mũi và uống sạch.
Sau khi Tuyết Đường uống thuốc xong, Miêu Lê đi đến cửa, khóa cửa lại, anh ta ném chìa khóa ra ngoài cửa sổ trước mặt Tuyết Đường.
Không chỉ Tuyết Đường bất ngờ, mà ngay cả tôi cũng bị sốc.
"Miêu Lê, anh làm gì vậy!"
Miêu Lê lạnh lùng cười một tiếng không nói gì, tiến thẳng đến cửa phòng chứa đồ và đá mạnh.
"Úi!"
Tôi bị cánh cửa đập vào ngã xuống đất, làm đổ một đống đồ đạc.
Miêu Lê đứng trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt âm u:
"Ẩn náu bấy lâu rồi, không ra ngoài ăn cơm cùng nhau à?"
Miêu Lê biết!!!
Tôi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta thực sự biết tất cả!
Tuyết Đường mạnh mẽ đẩy Miêu Lê ra, hét lớn với tôi:
"Chu Thanh, chạy mau!!!"
Tôi nhảy dựng từ dưới đất lên, chỉ chạy được vài bước thì tóc bị ai đó giật lại.
Miêu Linh nắm lấy tóc tôi và tát một cái thật mạnh, làm tôi choáng váng.
“Tiện nhân!”
Tôi lớn lên ở trên núi, không chỉ theo ông tôi hái thuốc, mà còn phải nuôi lợn, nấu cơm, chặt củi, gánh nước.
So với người thường, tôi đã được coi là rất khỏe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/menh-y/chuong-14.html.]
Nhưng Miêu Linh dù trông có vẻ gầy yếu, nhưng lại rất dũng mãnh.
Dù tôi chống cự và vặn như thể sắp đứt thịt ra mà cô ta vẫn siết chặt lấy tóc tôi.
Tôi đau chảy nước mắt, cuối cùng Tuyết Đường cầm ghế và đập vào đầu Miêu Linh thì cô ta mới buông tay.
"Anh trai, g.i.ết ch.ết họ đi!"
Miêu Linh ngồi trên sàn nhìn chằm chằm chúng tôi, ánh mắt như lưỡi d.a.o độc.
Tôi kéo Tuyết Đường quay người chạy, cửa chính bị khóa trái, tôi kéo Tuyết Đường chạy vào phòng ngủ.
Tuyết Đường không tiếc tiền sang sửa nhà nên cánh cửa làm bằng gỗ thật, rất chắc chắn.
Cả ổ khóa cũng là hàng nhập khẩu, Miêu Lê đập cửa bên ngoài một hồi lâu cũng không hề lay chuyển.
Tôi và Tuyết Đường ngồi phịch xuống sàn, mặt Tuyết Đường trắng bệch, tôi run rẩy lấy điện thoại gọi cho Vương Đại Chủy.
Anh ta nói đang trên đường dẫn người đến, bảo chúng tôi cố gắng chịu đựng thêm nửa tiếng.
Lần đầu tiên tôi nhận ra, làm Mệnh Y không chỉ là chữa bệnh cho người ta, mà còn phải biết chiến đấu.
"Chu đại sư, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tuyết Đường hoảng loạn, tôi vỗ vỗ tay cô ta, cố gắng tự mình bình tĩnh lại.
Tuyết Đường đã uống thuốc đó quá lâu, có vẻ như đám Miêu Lê định hôm nay sẽ thực hiện việc đổi mệnh.
Vì vậy họ mới khóa trái cửa, không hề kiêng kỵ gì mà tuyên bố muốn gi.ết ch.ết tôi.
Bởi vì không ai biết tôi đang ở nhà Tuyết Đường, sau khi đổi mệnh xong, Tuyết Đường sẽ trở thành một người thực vật toàn thân lở loét.
Còn đám Miêu Lê thì có thể tận hưởng vinh hoa phú quý mà số mệnh mang lại.
"RẦM!"
Tiếng đập cửa nặng nề vang lên, không rõ Miêu Lê đang dùng thứ gì để đập cửa.
Cánh cửa chắc chắn cuối cùng cũng bắt đầu rung động, Tuyết Đường lo lắng nước mắt tuôn trào.
Tôi cũng rất hoang mang, ngay khi cửa sắp bị phá vỡ, cuối cùng tôi nghĩ ra một kế sách.