Mèo Không Dễ Chọc - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-07-24 20:12:29
Lượt xem: 148
8.
Ngân Bình là ai chứ?
Rõ ràng tôi tên là Bá Vương.
Mấy tên đàn em của tôi gặm chuột vô cùng vui sướng, nhưng vẫn không quên chia miếng thịt mềm nhất cho tôi.
"Chị, chị đang nghĩ cái gì vậy? Nếm thử một miếng đi, thật sự rất ngon đó!"
"Bọn mày ăn đi, chị không đói."
Tôi trốn lên nóc xe ngồi ngắm nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp phía chân trời.
Tôi thật sự từng có một cái tên khác, là Ngân Bình.
Nhưng kể từ khi rời khỏi ngôi nhà đó, tôi đã quyết định từ giờ trở đi tôi sẽ chỉ là Bá Vương mà thôi.
Tên đó là ai?
Làm sao hắn biết cái tên Ngân Bình chứ?
Tôi vòng cái đuôi của mình ra trước mặt rồi bắt đầu liếm.
Toàn thân tôi trắng như tuyết, ngoại trừ cái đuôi là có màu đen bóng loáng. Giống loài tôi có một cái tên rất hay là "Khao Manee.”
Tất cả những chuyện này đã xảy rất lâu về trước rồi, tôi đã sớm quên rồi. Tôi ngáp một cái rồi cuộn tròn người đi ngủ.
Kỷ niệm là thứ vô dụng nhất. Tôi có rất nhiều đàn em phải chăm sóc, rất bận rộn. Bây giờ tôi chỉ muốn sống cho hiện tại mà thôi.
9.
Con mèo không lông bị đám mèo nhà cô lập. Chuyện này rất dễ thấy, bởi vì nó luôn đi chung với mèo hoang bọn tôi.
Tôi đi loanh quanh lục thùng rác, nó lập tức chạy tới chạy lui giúp tôi đuổi ruồi.
"Trở về đi, đây không phải là nơi mày nên tới."
Tôi biết mỗi lần nó về nhà cả người hôi hám sẽ bị chủ nhân mắng. Chủ nhân của nó thậm chí còn nhốt nó trong nhà không cho ra ngoài một thời gian.
Nhưng nó vẫn tìm cách chuồn ra ngoài.
"Em biết em vô dụng không giúp được gì, nhưng em thật sự sẽ không gây phiền phức cho chị đâu!" Nó có chút tổn thương, vội vàng cam đoan với tôi.
"Lần trước chị không phải là cố ý giúp mày, chỉ là chị không ưa bọn nó mà thôi, mày không cần để ở trong lòng."
Tôi luôn nói chuyện với nó một cách thờ ơ lạnh lùng, tôi và nó là mèo của hai thế giới.
Đáng lẽ nó phải sống trong nhung lụa, có quần áo đưa đến tay, thức ăn đút đến miệng. Thật sự không cần phải theo tôi vất vả vật lộn kiếm sống mỗi ngày.
“Vậy… cho dù vậy thì em vẫn phải cảm ơn chị!” Nó có chút xấu hổ, rồi lại đột nhiên phấn khích: “Chị, chị dẫn em đi bắt chuột đi!”
Một con mèo trị giá 20.000 nhân dân tệ đi bắt chuột, nó không sợ việc này truyền ra khiến cả giới mèo cười chê sao.
“Bắt rồi thì mày có ăn được không?” Tôi nói với vẻ khinh thường.
Quả nhiên, nó im lặng.
“Trở về chơi với lũ mèo nhà đó đi, đó mới là giới của mày.” Tôi vẫy đuôi chuẩn bị rời đi.
Giọng nó từ phía sau vang lên đầy ấm ức: “Bọn nó không cho em chơi cùng bởi vì em xấu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/meo-khong-de-choc/chuong-3.html.]
Tôi quay lại nhìn nó, thọc thêm một dao: “Chị đây cũng không muốn chơi với mày, bởi vì mày xấu.”
10.
Con mèo không lông không còn đi theo nữa, tôi đã có thể hành động tự do.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Trong con sông nhỏ có cá nhỏ và tôm nhỏ, tôi bắt đầu tìm cách để bắt chúng.
Nhưng mèo trời sinh không thích nước, cho dù có gan dạ cách mấy thì tôi cũng không dám xuống nước bơi.
Tôi mỗi ngày đều ngồi bên bờ sông thở dài.
Bỗng, phía trước có tiếng động, một cái đầu nhỏ nhấp nhô ở trong nước, phát ra tiếng kêu “meo meo meo” cầu cứu.
Xem ra tôi không phải là con mèo duy nhất để mắt tới con sông này.
Không biết đó là thằng xui xẻo nào, tôi chạy tới xem náo nhiệt.
Đó là một nhóc mèo con, là con của Đại Quất và mèo Nga.
Vì Ruth mà bố mẹ nó đã vạch rõ giới hạn với tôi, hiện tại tôi không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Tôi quay người định bỏ đi, nhưng tiếng kêu yếu ớt đó lại khiến lương tâm tôi khó yên.
Giữa mèo lớn có xích mích, nhưng đứa nhỏ không có lỗi gì. Nó còn nhỏ như vậy, nói không chừng lớn lên sẽ trở thành một con mèo tài giỏi.
Một khi tôi rời đi, nó chắc chắn sẽ không còn có cơ hội trưởng thành.
Tôi chạy lại bờ sông, dùng hai chân sau móc vào đám cỏ dại, cố gắng rướn người ra, thò hai chân trước xuống nước, với tới gần chỗ nó.
"Tới gần một chút , tới gần thêm một chút nữa."
Có lẽ chú mèo con đã rất hoảng sợ, không biết làm cách nào để bơi về phía tôi.
Nó cử động càng lúc càng ít, tiếng kêu cũng ngày càng yếu đi. Dòng nước đưa nó trôi đi ngày càng xa, vừa rồi rõ ràng là tôi đã chạm được vào đầu nó, nhưng không cách nào kéo nó lên được.
Không còn thời gian để chần chừ nữa, tim tôi đập thình thịch, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ.
Hai năm sau, tôi lại là một con mèo tốt
11.
Cuối cùng tôi đã không c.h.ế.t đuối.
Cũng thành công vớt được mèo con lên.
Tôi co rúm người trong bụi cỏ, run rẩy vì lạnh, Đại Quất đưa vợ nó đến cảm ơn tôi.
"Bá Vương, tôi thật sự không biết nên nói cái gì."
"Trước kia đều là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên nghe lời Ruth. Chị từ trước đến nay chưa bao giờ là kẻ bắt nạt người khác. Chị luôn luôn hành hiệp trượng nghĩa."
"Từ nay về sau, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho chị để báo đáp ân cứu mạng con trai tôi."
"Cám ơn chị, xin hãy nhận một lạy của tôi."
Tôi hắt hơi, nói bằng giọng mũi khàn khàn: "Đừng nói những lời vô dụng đó, nếu thật sự muốn cảm ơn chị mày thì hãy mang cho chị mày một cái thảm đi!"
Vợ Đại Quất nghe vậy thì lập tức quay về lấy một cái khăn tắm cho tôi.
Trước khi hai vợ chồng bọn họ rời đi, còn sống c.h.ế.t muốn tôi làm mẹ đỡ đầu cho đàn con của bọn họ.
Mả cha chúng mày, bà đây còn chưa có bạn trai, làm mẹ nuôi cái quỷ gì?