Midnight Montage: Ai Đang Đi Cùng Tôi Ở Nơi Tối Tăm? - Quyển 2 - Chương 1: Cầu thang không tồn tại (1)
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:27:50
Lượt xem: 3
Hai năm sau khi anh trai tôi mất tích, tôi nhận được tin nhắn từ anh ấy.
Tin nhắn chỉ có duy nhất một câu:
Tuyệt đối không được đi lên cầu thang ở nhà.
01
Hai năm trước, anh trai tôi biến mất một cách bí ẩn.
Cho đến đêm nay, tôi đột nhiên nhận được tin nhắn từ người anh trai đã mất tích hai năm.
Tuyệt đối không được đi lên cầu thang ở nhà.
NHAL
Tôi vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Vì từ trước đến nay, nhà tôi chỉ có một tầng duy nhất. Nó không có gác xép, càng không có cầu thang nào trong nhà.
Tôi vội vàng gọi vào số điện thoại của anh tôi, muốn hỏi anh ấy đã đi đâu suốt hai năm qua.
Nếu anh trai tôi thực sự còn sống thì tại sao anh ấy lại không về nhà chứ?
Trong đầu tôi có vô vàn câu hỏi muốn hỏi nhưng đầu bên kia điện thoại mãi không có người nhấc máy.
Sau khi anh tôi gửi xong tin nhắn này, lại tiếp tục biến mất.
Bố mẹ tôi rất ít khi ở nhà buổi tối. Kể từ khi còn nhỏ, họ hầu như không quan tâm gì đến tôi và anh trai.
Khi còn bé, bố tôi còn thường xuyên đánh mắng chúng tôi. Tôi còn nhớ lần nghiêm trọng nhất là khi anh tôi vì bảo vệ tôi mà bị bố đánh gãy tay.
Từ nhỏ anh ấy đã phải chịu đựng biết bao đau đớn, nhưng lúc ở trước mặt tôi vẫn không than vãn một lời.
Sau khi anh trai mất tích, tôi như phát điên đi tìm kiếm tung tích anh ấy khắp mọi nơi.
Bố mẹ tôi hoàn toàn không quan tâm đến anh tôi, họ thậm chí còn lười đi đến cục cảnh sát để báo án.
Đúng lúc tôi chuẩn bị đi đến đồn cảnh sát đưa đoạn tin nhắn này cho họ thì tôi bỗng dừng lại.
Trong phòng khách nhà tôi lại xuất hiện một cái cầu thang.
Đó là một cái cầu thang thẳng tắp màu đỏ sẫm kéo dài vào trong bóng tối, tôi hoàn toàn không thể thấy gì ở đầu bên kia.
Lúc này, điện thoại trong tay tôi điên cuồng rung lên, tất cả đều là tin nhắn của anh tôi:
"Không được đi lên!"
"Không được đi lên!"
Cầu thang này mang lại cho tôi một cảm giác rùng rợn.
Toàn bộ tế bào trên khắp cơ thể tôi đều đang gào thét nhắc nhở tôi không được đi lên.
Nhưng đúng lúc này, tôi nhìn thấy một con búp bê lăn xuống cầu thang.
Con búp bê lăn thẳng tới chân tôi, con ngươi tối đen của nó nhìn thằng vào mắt tôi làm tim tôi đập mạnh.
Tôi vô cùng quen thuộc với con búp bê này, nó là món quà sinh nhật do chính tay tôi may tặng anh trai.
Sau khi anh trai mất tích, con búp bê này cũng không thấy đâu nữa.
Tôi run rẩy nhặt con búp bê lên.
Đột nhiên, tôi thấy trong bụng nó như có thứ gì đó.
Tôi chạm vào...
Là một tờ ghi chú:
Đào Đào, mau lên cầu thang cứu anh, anh đang bị nhốt ở trên này.
Chữ viết ở trên tờ giấy cũng cực kỳ quen, là chữ viết của anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/midnight-montage-ai-dang-di-cung-toi-o-noi-toi-tam-lqzb/quyen-2-chuong-1-cau-thang-khong-ton-tai-1.html.]
Nhưng cùng lúc đó, điện thoại trong tay tôi lại điên cuồng rung lên.
Tôi nhận được hàng chục tin nhắn từ anh trai tôi.
Đừng đi lên!
Đừng đi lên cầu thang đó!
Tôi ngây ngốc một hồi lâu.
Rốt cuộc tôi nên tin lời nhắn trên tờ giấy, hay nên tin đoạn tin nhắn này đây?
Nhưng có một điều có thể chắc chắn, có khả năng anh đang ở phía trên cầu thang này.
Tôi do dự một lúc, nhưng vẫn bước lên bậc thang đầu tiên.
Tôi muốn tìm anh tôi.
Lúc này tim tôi đang đập rất nhanh.
Bước đầu tiên.
Bước thứ hai.
Tôi bước từng bước lên cầu thang và cuối cùng cũng bước đến bậc cuối.
Lúc này, đồng tử tôi co rút.
Vì trước mắt tôi là một bố cục hoàn toàn giống với nhà tôi.
Từ phòng khách giống y hệt, cho đến quả táo tôi cắn dở để trên bàn ăn cũng giống.
Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi đã tưởng cầu thang vừa rồi chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra mà thôi.
Tôi quay lại, cầu thang màu đỏ sẫm đã biến mất giống như chưa từng tồn tại.
Chẳng lẽ thực sự là do tôi tự tưởng tượng ra?
Ngay khi tôi đang dần thả lỏng, đột nhiên cửa phòng bố mẹ tôi "cót két" mở ra.
Người mẹ vốn dĩ phải đang tăng ca đi ra.
Bà vừa đi ra vừa ngáp, khi thấy tôi đang đứng như trời trồng ở đó liền cau mày.
"Khương Đào, sao hơn nửa đêm rồi còn chưa đi ngủ? Đứng ở đây làm gì?"
Người mẹ đang mặc bộ đồ ngủ nhìn tôi với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Tôi nhanh chóng giải thích rằng không phải như vậy.
Tôi vừa định hỏi mẹ tại sao bà lại ở nhà, thì một cảm giác ớn lạnh chạy thẳng từ bàn chân xộc lên tận óc.
Có gì đó không ổn!
Cảm giác có điều gì đó không ổn mãnh liệt đến nỗi toàn thân tôi ớn lạnh.
Tôi cẩn thận tỉ mỉ nhìn mặt mẹ tôi.
Cuối cùng cũng tìm ra được lý do tại sao tôi cảm thấy không ổn.
Khuôn mặt mẹ tôi đã bị đảo ngược.
Nói đúng hơn là hai bên mặt bị trái ngược nhau.
Rõ ràng trước đây bên mặt trái của mẹ tôi có một nốt ruồi màu đen, nhưng bây giờ nốt ruồi đó lại xuất hiện bên mặt phải.
Tôi nhận ra một điều đáng sợ hơn là...
Tôi có thể đã không còn ở trong nhà mình nữa rồi.