Miên Xuyên - C9
Cập nhật lúc: 2024-07-20 21:55:46
Lượt xem: 1,744
Được rồi, đúng là anh có bệnh thật.
Cô ấy nói: "Kỷ tổng, em không làm nữa, nhưng mà em còn một việc muốn nhờ."
"Ừm?"
"Vị đại sư kia của anh, tìm ở đâu vậy, cho em xin địa chỉ được không?"
[...]
Sau đó, Tống Noãn Noãn vội vàng đi gặp đại sư, hóa giải tà ma, nghỉ việc.
Gặp được nam phụ, và yêu nhau sét đánh.
"Chồng em và Kỷ tổng, là bạn tốt." Tống Noãn Noãn nói, "Sau khi yêu đương với chồng em, em mới biết, thì ra 'Kỷ phu nhân' thật sự tồn tại."
Nam phụ cho cô ấy xem một bức ảnh cũ được lưu trong điện thoại.
Là tranh phác họa, không biết Kỷ Yến Xuyên vẽ lúc nào.
Nữ sinh mặc đồng phục học sinh ngắn tay màu trắng, nằm úp sấp trên bàn học, cửa sổ phòng học không đóng, mái tóc dài bị gió thổi rối, vở bài tập bị ép dưới má kêu xào xạc, bút bi rơi xuống đất.
Mùa hè, tiếng ve kêu, cây long não xanh ngắt trải dài bất tận.
Nam phụ nói với Tống Noãn Noãn: "Đây là vợ của Yến Xuyên."
Tống Noãn Noãn hỏi: "Bây giờ cô ấy ở đâu?"
Nam phụ lắc đầu: "Không biết."
"Họ chia tay rồi sao?"
"Cũng không phải..." Không biết phải hình dung như thế nào, "Mất tích rồi, tìm rất lâu, không tìm thấy người."
"Vậy thì..."
"Không biết cô gái kia, sau này có quay về nữa hay không." Nam phụ suy nghĩ một chút, nói, "Bây giờ Yến Xuyên liều mạng làm việc như vậy, uống rượu, muốn làm Kỷ thị lớn mạnh, cũng là hy vọng một ngày nào đó, cô ấy quay đầu lại, sẽ nhìn thấy anh ấy."
Anan
Tô Miên có thể ngày mai sẽ quay về, cũng có thể vĩnh viễn không quay về.
Nhưng Kỷ Yến Xuyên sẽ đợi ở đây.
Mãi mãi đợi...
11
Nghe xong, trái tim tôi như bị bóp nghẹn.
Thì ra, trong ba năm xa cách, Kỷ Yến Xuyên vẫn luôn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mien-xuyen/c9.html.]
Đợi tôi.
Cho dù không còn hy vọng.
Cho dù vị đại sư của anh ta rất có thể đã đoán được, tôi là người đến từ thế giới khác.
Chia tay Tống Noãn Noãn, tôi trở về chỗ ngồi bên cạnh Kỷ Yến Xuyên.
Khí chất của anh ta quá lạnh lùng, mọi người xung quanh đều đứng dậy đi cụng ly, không ai dám ngồi gần anh ta.
Tôi gọi: "Kỷ Yến Xuyên."
"Ừm." Anh ta uể oải nhướng mí mắt, "Nói chuyện với 'em họ' xong rồi à?"
[......].
Tôi l.i.ế.m môi, dựa vào người anh ta: "Có phải anh thích em không?"
"Em..."
"Anh còn dám nói dối, hỏi em não có vấn đề gì nữa không, thì em sẽ không cho anh cơ hội đâu, bây giờ em sẽ lập tức quay về Los Angeles ăn xin!"
"..." Kỷ Yến Xuyên ngậm miệng lại.
"Anh thích em từ khi nào, tại sao không nói cho em biết?" Tôi kéo tay anh ta, hồi tưởng lại, "Là vì bánh su kem em nướng ngon hơn? Hay là vì lúc anh bị giáo viên vu oan ăn cắp đồ, chỉ có mình em đứng ra bênh vực anh? À, cũng có thể đơn giản là vì em xinh đẹp, ngay cả Tống Noãn Noãn cũng khen em đẹp."
Kỷ Yến Xuyên lạnh mặt: "Sao em không đi hỏi Tống Noãn Noãn? Anh thấy em rất thích cô ta, ba câu thì hết hai câu nhắc đến cô ta."
"Cô ấy đúng là rất thơm, cũng rất đáng yêu... Ưm."
Bị bóp mặt.
"Được rồi, em không nhắc đến cô ấy nữa." Tôi lập tức biến thành kẻ nịnh hót, "Anh thơm nhất, anh thơm nhất."
Anh ta càng bóp mạnh hơn.
"Ưm... ưm." Tôi nói không rõ lời, "Em không thích cô ấy, em chỉ thích anh."
Kỷ Yến Xuyên bật cười.
Hơi nới lỏng tay, lại nâng cằm tôi lên, hôn một cái.
Chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Hơi thở ấm áp vừa chạm vào đã rời đi.
Tai tôi đỏ bừng.
"Cả thế giới đều biết anh thích em, chỉ có em không biết." Anh ta như con sói con, không hề đáng sợ, hung dữ nói, "Đóng dấu xong rồi, là người của anh rồi. Em không chạy thoát được đâu, Tô Miên."