Minh Hôn - 1005
Cập nhật lúc: 2024-07-30 16:36:52
Lượt xem: 19
Nghe được lời này, tất cả chúng tôi đang có mặt ở đây đều choáng váng.
Vương Bảo Thành nói như vậy mà cũng gọi là mạnh miệng à? Người ta thật sự nói không sai mà!
Đường đường là Thiết Long Đầu của nghĩa trang Kim Sơn, quả thực ở chỗ của chúng tôi cũng được cho là một quái vật khổng lồ tung hoành ngang dọc, là quỷ lão một phương.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra mà hai người này lại có hành động như vậy, như thể nói lời này là đang sỉ nhục bọn họ sao? Phản ứng dữ dội như vậy.
Chẳng lẽ ba người này có lai lịch vô cùng lợi hại? Nghĩa trang Kim Sơn có quyền thế ngập trời trong mắt của tên đầu trâu áo đen này cũng chỉ là gà chó? Là con kiến hôi bình thường sao?
Biến cố bất thình lình này đã làm cho tất cả mọi người và tôi đang có mặt ở đây đều ngây ngẩn cả người, thậm chí là trợn tròn mắt.
Cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi, đây là đang muốn diễn vở kịch gì?
Vương Bảo Thành có lòng tốt muốn kết giao với đối phương mà bọn họ lại không nể mặt.
Không chỉ bàn chúng tôi cảm thấy hoang đường và thậm chí là “vô lý”, mà mấy bàn bên cạnh cũng bị thu hút mà lần lượt quay đầu lại.
Tình cảnh nhất thời trở nên lúng túng, mà ngay cả Vương Bảo Thành cũng trợn tròn mắt.
Có lòng tốt kết giao lại bị đối phương hạ thấp như thế.
Đây là hoàn toàn không đem nghĩa trang Kim Sơn của anh ta để vào mắt, trước mặt nhiều khách mời và quỷ lão khắp nơi như vậy mà cũng không nể mặt anh ta.
Sắc mặt Vương Bảo Thành đột nhiên biến sắc, trầm xuống giống như sắp bùng nổ.
Thấy vậy tôi liền nghĩ thỉnh thoảng nên để Thượng Quan Thư ra mặt, hòa giải một chút, dù sao hôm nay cũng là ngày vui.
Nhưng không đợi bên phía chúng tôi có hành động, Dạ Hinh ngồi ở vị trí phía trên đã cau mày, cũng có chút khẩn trương, vội vàng mở miệng nói với Vương Bảo Thành: “Vương Bảo Thành đại ca, anh uống nhiều rồi, mau ngồi xuống đi!”
Vừa dứt lời, Dạ Hinh lại cười mở miệng nói với hai tên kia: “Hai vị quan sai, mau mau ngồi xuống. Vương đại ca nhanh mồm nhanh miệng, cũng không có ý gì đâu. Dạ Hinh ở chỗ này xin lỗi Minh sứ, trước hết xin kính một ly!”
Nói xong Dạ Hinh cầm lấy một ly rượu.
Lúc này nhìn thấy một màn như vậy, tất cả chúng tôi đều bối rối.
Mọi người trợn mắt không dám tin, vẻ mặt nghi hoặc, đối phương rốt cuộc có lai lịch gì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1005.html.]
Vương Bảo Thành có lòng kết giao với đối phương lại bị người ta dọa nạt, sau đó đại tiểu thư Dạ Hinh của U Dạ sơn trang còn phải giúp Vương Bảo Thành xin lỗi, chủ động phạt rượu, bày tỏ thành ý.
Những người ngồi đây cũng không phải kẻ ngốc, mặc dù không rõ ba người này có thân phận như thế nào, nhưng từ đủ loại biểu hiện của Dạ Hinh cũng đều nhìn ra được.
Đối phương có lai lịch bất phàm, là một nhân vật lớn.
Thậm chí đem nhân vật này cùng Vương Bảo Thành ra so thì khả năng không chỉ lớn hơn một chút thôi đâu.
Vương Bảo Thành cũng nhìn ra một chút manh mối, trong lòng tuy có chút buồn bực khó chịu, nhưng nhìn biểu tình của Dạ Hinh cũng đoán ra được lai lịch cùng phân lượng của đối phương, huống chi ở chỗ này làm khách, có tức giận cũng không dễ phát tác, chỉ có thể rầu rĩ “Hừ” một tiếng sau đó ngồi xuống.
Về phía hai tên đang đứng dậy kia, lúc này thấy Dạ Hinh uống rượu phạt, Vương Bảo Thành cũng ngồi xuống không nói lời nào thì mới chậm rãi ngồi xuống, nhưng trong miệng còn thì thào tự nói một tiếng: “Kiêu ngạo thì có thể, còn che chở đại nhân nhà tao thì thật chẳng phải là cái thá gì!”
Nhưng vào lúc này Đằng Ngưu, Quỷ Sơn Chủ của Độc Sơn vốn là bạn tốt với Vương Bảo Thành thật sự là nhịn không nổi nữa, toàn thân đột nhiên chấn động.
Hai mắt đỏ lên, một cỗ quỷ khí mênh m.ô.n.g cuồn cuộn bỗng nhiên phóng lên cao, hướng thẳng vào hai người kia mà lao tới.
Đồng thời, chỉ nghe Đằng Ngưu quát khẽ: “Chúng mày là cái thá gì, anh em tao có lòng tốt muốn kết bạn, lại cuồng vọng kiêu ngạo như thế, thật sự coi mình là nhân vật lớn à?”
*****
Đằng Ngưu bỗng nhiên phát tác, khiến cho bầu không khí sắp được thả lỏng lại một lần nữa trở nên khẩn trương.
Đặc biệt là Dạ Hinh, sắc mặt đột nhiên đại biến, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hai tên không phải người cũng không quỷ vừa mới ngồi xuống, “Vèo” một tiếng liền đứng lên, sắc mặt lạnh như băng, trong hai mắt dường như đã phát ra một tia sát khí.
Bọn họ cũng không sợ khí tức mà Đằng Ngưu tỏa ra.
Phải biết rằng thực lực của Đằng Ngưu rất mạnh, lúc trước ở công trường anh ta và Vương Bảo Thành đã giúp chúng tôi giải quyết loại lệ quỷ có cấp bậc như lệ quỷ áo đỏ, thực lực cường đại.
“Mày muốn c.h.ế.t sao?” Một tên trong đó lạnh lùng mở miệng, trong thân thể cũng tỏa ra một luồng khí lạnh như băng.
Hai bên đột nhiên giằng co, Vương Bảo Thành vốn định nuốt cục tức này cũng đập bàn đứng lên: “Mày thử xem, xem đêm nay ai c.h.ế.t ai sống!”
Vừa dứt lời thân thể của anh ta cũng toát ra khí thế mạnh mẽ, bầu không khí lại bị đẩy lên cao trào.
Không chỉ có thế mà ngay cả Thượng Quan Thư lúc này đôi mày thanh tú cũng nhíu chặt.
Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu, đều là chiến khôi đã trốn khỏi Mắt Quỷ, sau đó đi theo cô ấy lăn lộn, là tùy tùng trung thành của Thượng Quan Thư, coi cô là minh chủ, như thiên lôi sai đâu đánh đó.