Minh Hôn - 1012
Cập nhật lúc: 2024-07-30 16:39:35
Lượt xem: 26
“……”
Các tân khách lại bắt đầu nghị luận sôi nổi, nhưng lần này càng thêm chấn động hơn.
Thượng Quan Ngôn và Chu Vận nhất thời câm nín không biết phải làm gì, lai lịch của đối phương thật sự quá to lớn.
Đắc tội ai cũng được nhưng đã là quỷ thì không thể đắc tội Âm sai chứ đừng nói đến việc g.i.ế.c bọn họ.
Hậu quả này căn bản không thể gánh vác được.
Trong lúc mọi người nghị luận sôi nổi, Dạ Phong và Dạ Hinh bắt đầu đỡ gã đầu trâu áo đen kia lên.
Miệng không ngừng xin lỗi giúp chúng tôi, nói cái gì mà đã chiếu cố không chu toàn, tôi và Thượng Quan Thư đều không có ý gì cả, nói gã là đại nhân nên bỏ qua lỗi lầm cho kẻ tiểu nhân đừng để trong lòng, bỏ qua cho chúng tôi lần này và bọn họ tất nhiên sẽ có bồi thường.
Nhưng gã đầu trâu áo đen vẫn bất động, trong hai mắt hàm chứa lửa giận, vào lúc này trên mặt gã đã lóe ra một tia sát khí...
******
Lúc này tôi đã thu lại sức mạnh của Ấn Vô Thường, hơi thở cũng trở nên bình tĩnh trở lại.
Tôi liếc nhìn gã đầu trâu áo đen đang được đỡ lên, cảm thấy không có gì để nói.
Tôi không g.i.ế.c gã đã là cực hạn rồi, về sau nên thế nào thì thế đó, còn việc xin lỗi thì tôi không thể làm được
Không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, tôi liền nói với Thượng Quan Thư cùng Chu Vận: “Gã không thể chết, chúng ta đi thôi!”
Thượng Quan Ngôn và Chu Vận cũng rất sốc khi biết được đối phương là Âm sai.
Nhưng cũng không dám ra tay g.i.ế.c gã, trong lòng nghẹn cực kỳ.
Lúc này nghe tôi nói rời đi, hai cô gái khẽ gật đầu.
Lập tức, ba người chúng tôi nói với Dạ Phong và Dạ Hinh: “Cáo từ!”
Sau đó đang định đi thì gặp Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu đang chấn động không nói nên lời ở cách đó không xa, sau đó rời khỏi U Dạ sơn trang này.
Thế nhưng chúng tôi còn chưa đi được hai bước, tên đầu trâu được đỡ dậy kia bỗng nhiên quát to một tiếng: “Đứng lại!”
Vừa nghe lời này, thân thể chúng tôi đều sững sờ đứng im tại chỗ.
Cả ba người đồng thời chậm rãi quay đầu lại.
Vừa mới quay đầu lại thì nghe được đối phương lạnh lùng nói: “Đánh bản sứ bị thương nặng thế này liền muốn rời đi như vậy sao?”
Gã đầu trâu áo đen hai mắt đỏ ngầu, giống như vô cùng phẫn nộ, nói xong còn ho khan vài tiếng, bộ dáng lung lay lảo đảo.
Nếu không phải Dạ Phong và Dạ Hinh đỡ thì gã đã sớm ngã xuống đất rồi.
Tôi đè nén cơn thịnh nộ, tao đã không g.i.ế.c mày rồi, còn ở đó lẩm ba lẩm bẩm, không thể có chút tôn nghiêm được sao?
Tôi trầm mặt, nhàn nhạt trả lời một câu: “Ông còn muốn thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1012.html.]
Chúng tôi lẳng lặng nhìn đối phương, khung cảnh lại trở nên yên ắng.
Hơn trăm con quỷ đều đang nhìn chằm chằm chúng tôi, muốn xem diễn biến tiếp theo như thế nào.
Mà gã đầu trâu áo đen kia lại trừng mắt, tiếp tục mở miệng nói: “Mày đả thương bản sứ, nhất định phải trả giá thật lớn. Nhưng bản sứ niệm tình cùng Dạ Phong trang chủ có chút giao tình, bản sứ chỉ lấy của mày năm mươi năm tuổi thọ thôi!”
Lời vừa nói ra đã khiến lông mày của tôi nhíu chặt, năm mươi năm tuổi thọ?
Gã đang đùa với tao sao? Sao không trực tiếp nói là muốn g.i.ế.c tôi luôn đi?
Bây giờ tôi đã hơn hai mươi tuổi rồi, gã còn lấy năm mươi năm tuổi thọ nữa thì tôi còn có thể sống được à?
Huống chi hiện tại tôi không thể c.h.ế.t được.
Một khi c.h.ế.t thì lời nguyền âm hôn sẽ phát huy tác dụng, đến lúc đó Thượng Quan Thư sẽ bị thương nặng, thậm chí cô ấy còn phải lập tức hút sạch hồn phách của tôi thì mới có thể giữ mạng, nếu không thì hai chúng tôi đều phải hồn phi phách tán.
Bởi vậy, chuyện này tuyệt đối không được, tôi cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng không đợi tôi mở miệng thì xung quanh đã bùng nổ.
“Năm mươi năm, đây không phải là muốn Đinh công tử c.h.ế.t sao?”
“Dù không chết, mất đi năm mươi năm tuổi thọ thì Đinh công tử còn có thể sống được mấy năm chứ?"
“Thật tàn nhẫn, vậy mà muốn năm mươi năm tuổi thọ!”
“Này, tôi thấy Đinh công tử không thể quyết định được, dù sao đối phương cũng là Âm sai mà!”
“Âm sai thì làm sao, không phải chỉ là quan thôi sao!”
“Anh Dương nhỏ giọng một chút, nếu bị nghe thấy, nói không chừng tên kia lại tìm tới anh đó…”
“…”
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, mọi người đều đang thảo luận chuyện này.
Tôi không để ý đến những thứ đó, đang muốn mở miệng từ chối.
Nhưng Thượng Quan Thư lại đột nhiên tiến lên một bước, giành trước mở miệng nói: "Điều kiện này chúng tôi sẽ không đáp ứng, tôi có một viên quỷ linh ba ngàn năm, có thể dâng lên để hóa giải thù hận này, từ nay về sau đều xóa bỏ!”
Nói xong, Thượng Quan Thư xòe lòng bàn tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn, ở trong lòng bàn tay lúc này bỗng nhiên ngưng tụ một làn sương đen giống như vòng xoáy, cuối cùng tia sáng màu đen chợt lóe, một hạt châu đen lấp lánh tỏa sáng xuất hiện, hơn nữa còn tỏa ra âm khí lạnh băng dày đặc.
Luồng khí đó rất mạnh mẽ, mới vừa xuất hiện đã bao phủ toàn bộ quảng trường.
Tôi cách rất gần nên đã sởn hết gai ốc, cảm giác như vừa bị rơi vào một hầm băng, có thể thấy được khí lạnh của quỷ linh này đáng sợ cỡ nào.
“Quỷ linh ngàn năm!”
“Trời ơi! Nó đã ba ngàn năm tuổi đó!”
“ Thượng Quan tiểu thư, đây là vận may gì mà có thể đạt được bảo vật vô song như vậy!”