Minh Hôn - 1038
Cập nhật lúc: 2024-07-30 17:59:17
Lượt xem: 17
Tôi vừa dứt lời, Lý Húc đứng bên cạnh cũng nói: “Đinh huynh cần gì phải khách sáo, chúng tôi đã nhận lời uỷ thác đến đây, nên đây đều là những gì chúng tôi phải làm. Đinh huynh, anh mau nói cho tôi biết đám yêu vật tà sát đó ở đâu, chúng tôi sẽ lập tức qua đó và san bằng tất cả.”
Lý Húc là người hào khí can vân*, nói chuyện cũng không hề vòng vo.
(*) hào khí can vân: được dùng để chỉ chí khí mạnh mẽ, oai hùng, hào sảng.
Thấy đối phương như thế, tôi cũng gật đầu thật mạnh, sau đó kể lại cho Lý Húc, Dạ Hinh và những người khác nghe về tình hình của thị trấn nhỏ.
Sau khi mọi người có mặt ở đây nghe xong, ai nấy đều tỏ ra tức giận và khó chịu, cả một thị trấn nhỏ đều bị g.i.ế.c sạch, thân xác người dân lại còn bị đem đi luyện thành Bì Thi, kẻ luyện Bì Thi này thật sự quá hung ác và tàn độc.
Lý Húc kêu lên một tiếng, sau đó lên tiếng: “Thứ đáng chết, chúng ta cũng đừng ngồi ở đây nữa. Phải giải quyết mấy thứ này càng sớm càng tốt, sớm ngày đi tới núi Lang Nha tụ họp với mọi người, trong một lần phá huỷ phân đà của lũ Mắt Quỷ này, để chúng không thể tìm được chỗ dung thân nữa!”
Nói xong, Lý Húc xòe lòng bàn tay ra, chỉ trong tức khắc, một thanh bảo kiếm xuất hiện trong tay anh ta, vừa nhìn đã thấy vô cùng sắc bén.
Lý Húc mới vừa lấy bảo kiếm ra, mấy chục u quỷ ở phía sau cũng lần lượt rút vũ khí ra.
Ý chí chiến đấu của tất cả những người này đều dâng cao, hơn nữa, họ còn được trang bị đủ loại vũ khí.
Đao, thương, kiếm, kích, búa, rìu, câu (móc câu), soa (đinh ba).
Nhìn thấy cảnh này, chúng tôi cũng không có lý do gì để tiếp tục ở lại, hơn nữa mục tiêu cuối cùng của chúng tôi chính là chiến trường chính tại phân đà núi Lang Nha, nơi này chỉ là món ăn khai vị mà thôi!
Tôi không nói gì, quay đầu lại nhìn sư phụ và lão Phong xin ý kiến, bọn họ đều khẽ gật đầu với tôi.
Không chút do dự, tôi trực tiếp rút kiếm gỗ đào ra, sau đó mở miệng nói: “Được! Chúng ta lập tức tới g.i.ế.c chúng ngay, nhưng để phòng ngừa bất chắc, tôi vẫn đề nghị chúng ta cứ lẻn tới khu vực xung quanh thị trấn nhỏ trước, tránh cho việc có cá lọt lưới.”
Lý Húc khẽ gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Nói xong, Lý Húc quay đầu lại nói với mấy chục u quỷ ở phía sau: “Hành động, bao vây tứ phía. Một khi tôi ra lệnh một tiếng, không được để lại dù là một ngọn cỏ!”
Lý Húc nói năng quả quyết, khác hoàn toàn với cách nói chuyện nhẹ nhàng của Dạ Phong.
Từ cách làm việc đến tác phong, đều tạo cho người ta cảm giác mạnh mẽ và kiên quyết.
Mấy chục u quỷ đứng sau Lý Húc nghe xong, lần lượt ôm quyền nói: “Vâng!”
Dứt lời, mấy chục u quỷ cùng nhích người, chỉ trong nháy mắt, cơ thể của chúng đã hoá thành hình người, rồi lần lượt hướng về phía thị trấn nhỏ mà rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1038.html.]
Tuy nhiên, không có một chút âm thanh nào, ngay cả khí lạnh trên người bọn chúng cũng bị áp chế không ít.
Sau khi mấy chục u quỷ hành động, tôi dẫn theo đám người Dạ Phong và Dạ Hinh đi về hướng của thị trấn nhỏ, chỉ để lão La không có tu vi ở lại.
Tốc độ hành động của chúng tôi rất nhanh, chẳng bao lâu sau chúng tôi đã đến được ngọn đồi.
Từ nơi này, có thể nhìn thấy toàn bộ thị trấn nhỏ.
Mấy chục u quỷ vừa mới tản ra, đã đều bắt đầu vây quanh thị trấn nhỏ.
Nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ đều che giấu thân hình của mình, khiến người ta khó nhìn thấy bóng dáng của họ.
Nhưng tôi biết rõ, nếu xảy ra một cuộc chiến thực sự, họ sẽ lao ra từ mọi phía, vây đánh Bì Thi và chín tên yêu đạo.
Tôi chỉ chỉ vào quảng trường nhỏ, sau đó nói: “Chính là chỗ này! Hầu như mọi hoạt động đều diễn ra ở đó!”
Lý Húc nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu.
Nhưng Diệp Hinh lại bỗng nhiên chỉ vào nhà của lão La, hỏi: “Vì sao trong căn nhà kia lại có luồng thi khí nồng nặc như vậy?”
Đối với vấn đề này, hiện tại chúng tôi cũng không biết rõ, chỉ có thể nói đúng sự thật.
Lý Húc lại chẳng để ý tới: “Đầu tiên chúng ta đừng động vào những thứ đó, chỉ cần có thể g.i.ế.c sạch đám yêu đạo đó, thì đã coi là hoàn thành nhiệm vụ rồi. Còn về phần đám tiểu lâu la Bì Thi này, cứ cho chúng biến thành không khí, cùng lắm chỉ gây nguy hại nhất thời mà thôi, đợi đến khi rảnh tay thì chúng ta từ từ “hỏi thăm” chúng cũng được!”
Nói xong, mày kiếm của Lý Húc nhếch lên, anh ta đã sắp không kiềm chế nổi nữa.
Lý Húc lại nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta hành động thôi!”
Nói xong, thân hình Lý Húc chợt lóe, hóa thành một một bóng hình mờ nhạt rồi biến mất bên cạnh chúng tôi, bắt đầu lao về hướng thị trấn nhỏ, tốc độ nhanh đến mức chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh mà thôi.
Bên này Lý Húc vừa bắt đầu di chuyển, Dạ Hinh cũng không chịu thua mà phóng về phía trước, tốc độ cũng vô cùng nhanh.
Dạ Hinh và Lý Húc đều đã ra tay, sư phụ chửi nhỏ một tiếng: “Mẹ nó, chúng ta đừng để bị tụt lại phía sau, lão Độc, Tiểu Vĩ, Tiểu Phong, chúng ta xông lên!”
Nói xong, sư phụ cũng xông ra ngoài.
Tôi cùng ba người còn lại cũng nghiến răng nghiến lợi, giơ kiếm lên và chỉ thẳng vào quảng trường trong thị trấn nhỏ.
Trong nháy mắt, chúng tôi đã lao tới bên rìa thị trấn.