Minh Hôn - 108
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:01:18
Lượt xem: 77
Thông qua sát khí trên người của con quỷ này tỏa ra thì đây chính là một lệ quỷ.
Hàn Tuyết Phong nhìn đến đây, sắc mặt liền trầm xuống: “Nghiệp chướng!”
Nói xong, Bạch Phong cũng không chần chừ mà đ.â.m xuống một kiếm.
Tôi chưa kịp phản ứng thì Bạch Phong đã đ.â.m c.h.ế.t lệ quỷ ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng này tôi liền xoay người nhìn về phía Vương tiền bối, tôi không khỏi há hốc mồm.
Quả nhiên là người có bản lĩnh, chúng tôi đều không nhìn ra.
Ở đây chỉ có Vương tiền bối phát hiện ra sự tồn tại của tên lệ quỷ này. Thậm chí ông còn đánh ra một lá bùa cách xa năm sáu mét.
Khoảng cách xa như vậy còn có thể thi triển ra một lá bùa.
Phải biết rằng bùa chú này chỉ là một tờ giấy màu vàng mà thôi, vậy mà ông ấy có thể đánh trúng tên lệ quỷ một cách chuẩn xác.
Cho dù không cách xa tận năm sau mét thì người bình thường cũng không làm được.
Chỉ điểm này thôi đã chứng minh được đạo hạnh của Vương tiền bối.
“Chỉ là một lệ quỷ, đã bị g.i.ế.c rồi.” Bạch Phong nói.
Độc đạo trưởng gật đầu: “Quay về đi!”
Lúc này tôi mới có phản ứng, tôi và Bạch Phong liền quay về.
Vương tiền bối không chút đắc ý, tay cầm quải trượng ra hiệu cho mọi người đi về phía trước.
Khi cách ngôi miếu cũ chừng hai mươi mét, mọi người đã dừng lại.
Bởi vì mọi người đã mở ra thiên nhãn, cho nên có thể nhìn thấy bốn phía của ngôi miếu cũ đang tỏa ra âm khí nồng nặc.
Bên trong ngôi miếu cũ này nhất định có không ít thứ dơ bẩn.
Đồng thời, sư phụ đã kêu tôi khai trận, dẫn dụ ác quỷ ra ngoài.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là, không đợi tôi tiến lên.
Bốn phía đã nổi lên một cơn gió lạnh, trực tiếp đánh vào cửa.
Một giọng nói trầm thấp vang lên, vọng lại từ bốn phía: “Thời hạn ba ngày còn chưa tới, mấy người không đợi được mà tìm tới tận cửa để chịu c.h.ế.t à!”
Giọng nói kia lạnh như băng, thấu tận xương tủy, trong đó còn mang theo một chút hưng phấn.
Mặc dù tôi chỉ nghe thấy giọng nói của hắn và không nhìn thấy mặt, nhưng hiển nhiên giọng nói này chính là của tên ác quỷ kia.
Tôi trực tiếp nhướng mày, không khỏi tiến lên mấy bước: “Hừ! Ai sống ai c.h.ế.t còn chưa biết được, đêm nay tao muốn san bằng hang ổ của mày!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/108.html.]
Tôi hung dữ mở miệng, trong tay nắm chặt kiếm gỗ đào.
Tôi vừa nhìn thấy bản lĩnh của Vương tiền bối, cho nên tôi không cảm thấy sợ.
Nhưng tôi vừa dứt lời thì giọng nói của tên ác quỷ lại vang lên lần nữa: “Ha ha ha, phải không …”
Tên ác quỷ vừa nói xong thì cửa miếu liền phát ra tiếng “két két két”.
Cánh cửa của ngôi miếu đang đóng chặt đã từ từ mở ra, có một luồng âm khí bay thẳng ra ngoài, trực tiếp xông tới chỗ của chúng tôi.
Cảm giác này làm người ta rất khó chịu, không ngừng nổi da gà.
Cánh cửa của ngôi miếu đã hoàn toàn mở ra, sau đó tôi nhìn thấy một bóng người mặc áo trắng đang ở trong miếu.
Sắc mặt tái nhợt, tròng mắt trống rỗng, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, hắn đang trợn mắt nhìn về phía chúng tôi, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lẽo.
Người này vừa xuất hiện sắc mặt của mọi người đã trầm xuống.
Người này không ai khác chính là tên ác quỷ kia.
“Ha ha ha! Tao còn cho là chúng mày đã ăn phải gan hùm mật báo, hóa ra là tìm được người trợ giúp!” Ác quỷ kia đột nhiên nói.
Vừa dứt lời trên nóc của ngôi miếu cũ đột nhiên có một con mèo đen lớn nhảy ra.
Con mèo đen lớn này có cặp mắt xanh biếc, lúc này nó đứng ở trên nóc nhà dùng đôi mắt đó trợn lên nhìn chằm chằm về chúng tôi.
Trong miệng gào lên một tiếng “meo” thanh âm cực lớn, vô cùng chói tai.
Theo tiếng mèo kêu trầm thấp vang lên thì nhiệt độ ở bốn phía cũng đột nhiên giảm xuống, trở nên ngày càng lạnh lẽo.
Theo đó bụi cây ở bốn phía cũng rung lên, lá cây va vào nhau tạo ra tiếng “xoạc xoạc” cảm giác vô cùng rùng rợn.
Chuyện này còn chưa kết thúc, sau tiếng mèo kêu thì hai bên bụi rậm của ngôi miếu cũ đã đi ra rất nhiều bóng người mặc áo trắng.
Những bóng người này đều là quỷ, toát ra khí chất lạnh lùng và nham hiểm, không có một ai trong số bọn họ là người sống.
Có một số sắc mặt tái nhợt, tròng mắt trống rỗng.
Có một số giống như xác c.h.ế.t biết đi sắc mặt vàng như người mới chết, đồng tử chưa trắng tinh, mặc dù vẫn có đồng tử nhưng ánh mắt đờ đẫn , vô hồn, đi ra từ hai bên.
Tôi nhìn trái rồi nhìn phải, phát hiện số lượng này có chút kinh người. Ước chừng hơn ba mươi con quỷ.
Nhiều quỷ như vậy thành thật mà nói, không thể không hoảng sợ.
Theo bản năng tôi nuốt nước miếng, vẫn lấy hết can đảm nói: “Hừ! Tốt nhất là mày nên gọi hết đám quỷ nô của mày ra đây, để tao g.i.ế.c hết một lần!”
“Nhóc con, mày thật ngạo mạn, một lát nữa tao sẽ làm cho mày khóc không thành tiếng!”
Ác quỷ đứng ở trong miếu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp chỉ về phía tôi.