Minh Hôn - 1080
Cập nhật lúc: 2024-07-31 10:54:28
Lượt xem: 11
Chẳng biết là sư phụ, Độc đạo trường và lão La đã đi đâu rồi nữa.
Hơn nữa, chiếc xe bị tông tới mức bốc khói của tôi cũng không thấy đâu nữa.
Tôi và lão Phong nhìn nhau một cái, sau đó lập tức bước về phía trước.
Sau khi đến nơi chiếc xe dừng ban đầu, tôi tìm thấy một số vết bánh xe di chuyển hằn trên mặt đất.
Có vẻ như chiếc xe đã được sửa chữa, sau đó được lái khỏi nơi này.
Tôi và lão Phong đều suy đoán, có thể chiếc xe đã được vua đua xe một thời là lão La sửa, sau đó ông ấy mới đưa sư phụ và Độc đạo trưởng rời khỏi đây trước khi chúng tôi quay lại.
Hẳn là như vậy, cho nên tôi cùng lão Phong cũng không dừng lại, mà đi thẳng ra vùng ngoại ô của thị trấn nhỏ.
Vì nơi này đã trở thành thị trấn quỷ, không có sóng điện thoại di động nên dù muốn gọi taxi cũng không được.
Chúng tôi chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình để ra khỏi đây.
Nhưng chúng tôi cũng rất may mắn, khi đang đi bộ trên đường thì bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe đạp cũ bỏ không.
Đạp xe vẫn nhanh hơn đi bộ, phải không?
Vì thế liền có cảnh, hai người đàn ông cao lớn cùng đi chung một chiếc xe đạp mà rời khỏi thị trấn nhỏ này.
Chúng tôi vừa đạp xe đạp, vừa để ý tới di động của mình.
Mong có tín hiệu để chúng tôi có thể gọi xe đến đón.
Nhưng chúng tôi đã đạp xe được hơn một tiếng rồi vẫn không có tín hiệu.
Nhưng vừa lúc chúng tôi rẽ vào một góc cua, tiếp tục tiến về phía trước thì lại chợt phát hiện ra một thứ.
Ngay trước mặt chúng tôi, có một chiếc xe ô tô màu xám.
Nhìn kỹ lại thì vừa hay, đó chính là chiếc xe ô tô của tôi đây mà.
“Nhìn kìa, xe của tôi!”
Tôi ngạc nhiên nói, đồng thời dùng hết sức lực đạp xe về phía trước.
Tôi tự hỏi liệu có phải sư phụ và những người khác đã cố ý đỗ xe ở đây để chờ hai người chúng tôi quay lại không?
“Sư phụ…”
Tôi và lão Phong đều hưng phấn hét lên, nhưng trong xe không hề có ai đáp lại chúng tôi.
Chúng tôi bèn đi lên phía trước đầu xe, rồi trực tiếp đặt xe đạp xuống.
Nhìn vào trong xe, tôi thấy trong xe không có một ai cả.
Tôi và lão Phong lại liếc nhìn nhau một cái, cả hai đã có chút buồn bực.
Xe đã chạy đến nơi này rồi, sao lại chẳng thấy ai chứ? Chẳng lẽ là hết dầu rồi sao?
Tôi ngồi lên xe, thử khởi động xe một chút.
Hóa ra xe vẫn có thể nổ máy, vẫn còn nửa bình xăng, nên chiếc xe này hoàn toàn có thể tiếp tục chạy được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1080.html.]
Sau khi nhìn thấy điều này, không biết tại sao, trong lòng tôi lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, thậm chí còn có dự cảm chẳng lành.
Nhưng vào lúc này, một loạt âm thanh “vù vù vù” đột nhiên lọt vào trong tai chúng tôi.
Vừa nghe thấy âm thanh này, tôi và lão Phong đều nhìn về phía bụi cây trước mặt.
Chỉ thấy bụi cây lay động, một bóng người chật vật bất đột nhiên chui ra từ trong bụi cây.
Người này vừa mới xuất hiện, tôi liền nhận ra.
Đó không ai khác chính là một trong những người chúng tôi đang tìm kiếm, La Nghệ - lão La.
“Lão La!”
Tôi và lão Phong cùng đồng thanh.
Lão La lại có vẻ mỏi mệt, bộ dáng suy yếu, ông ấy thở hổn hển, cố dùng hết sức để mở miệng nói: “Các cậu, sư phụ các cậu, sư phụ các cậu bị bắt, bị bắt đi rồi…”
********
Qua tấm kính xe, tôi chợt nhìn thấy lão La lao ra từ trong bụi cây.
Điều này làm cho cả hai người chúng tôi đều thấy nghi ngờ, bởi ông ấy nên ở bên cạnh sư phụ của chúng tôi mới phải.
Nhưng hiện tại, sao chỉ còn một mình ông ấy.
Chưa đợi chúng tôi kịp khôi phục tinh thần, lão La lại là người cất lời trước.
Ngay lập tức, trong đầu tôi vang lên một tiếng “Ong” trầm vang.
“Bị bắt?”
Tôi vô thức cất tiếng hỏi, đồng thời trong đầu cũng nghĩ tới đám Mắt Quỷ kia.
Cùng lúc đó, tôi đã trực tiếp nhảy xuống khỏi ghế điều khiển.
Lão Phong cũng giống như tôi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và lo lắng, vội vàng lao xuống khỏi xe ô tô.
Lão La thở hồng hộc, sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn dáng vẻ của ông ấy rất chật vật.
Hơn nữa, tay trái của ông ấy hiện còn được quấn trong một mảnh áo, còn có m.á.u rỉ ra.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với họ sau khi chúng tôi rời đi.
“Lão La, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc là ai đã bắt sư phụ của chúng tôi đi?” Tôi hỏi lão La dồn dập.
Lão La khó khăn hít mấy hơi, sau đó mới mở miệng nói: “Sau khi các cậu đi, đi rồi, tôi, tôi cũng đã sửa lại chiếc xe ô tô kia. Vốn định chở hai vị sư phụ tới nội thành kết quả, kết quả xe chạy đến nơi này, lại xảy ra chuyện…”
Kế tiếp, lão La kể cho tôi và lão Phong biết chính xác những gì đã xảy ra với ông ấy và hai vị sư phụ.
Lão La nói, sau khi chúng tôi rời đi, tình trạng của hai vị sư phụ chúng tôi không những không được cải thiện, mà còn bắt đầu xấu đi.
Hai người họ vẫn ho tiếp tục, sắc mặt cũng tối đen đi, môi tím tái và vẫn còn dấu hiệu ngộ độc như cũ.
Tuy rằng bọn họ vẫn còn tỉnh táo, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, rất khó có thể chắc chắn liệu họ có xảy ra chuyện gì hay không.
Bởi vậy, lão La bèn đi kiểm tra xe của tôi.
Ngoại trừ vẻ bề ngoài bị hư hại nghiêm trọng, còn những bộ phận bên trong chỉ bị hỏng nhẹ.