Minh Hôn - 1201
Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:11:07
Lượt xem: 7
Mà nhìn dáng vẻ của chúng tôi còn rất thảnh thơi, nhẹ nhàng.
Căn bản là không hề giống dáng vẻ chật vật, lem luốc của sư phụ tôi mười năm trước, khi phong ấn ông nội Ngưu.
Tôi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, mỉm cười nhàn nhạt:“Đừng ngạc nhiên, các ông cũng lại đây giúp đỡ đi.
Rắc gạo nếp lên người ông nội các ông đi. Chờ đến khi gạo nếp chuyển sang màu đen, lại rắc tiếp một nắm nữa! Nhanh nhanh chóng chóng tiêu trừ sạch sát khí trên người ông nội các ông, để chúng tôi còn giúp ông cụ được an nghỉ.”
Mấy người bọn họ nghe tôi lên tiếng, lúc này mới tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Ông Ngưu Đại là người lên tiếng trước: “Được được được, chúng tôi làm ngay đây! Thằng Hai, thằng Ba, nhanh chân lên!”
Nói xong, ông ấy cầm một nắm gạo nếp, bắt đầu ném xuống người ông nội Ngưu.
Ngưu tiên sinh thậm chí còn hét vọng ra bên ngoài: “Cha, bác cả, bác hai! Ông nội nhà ta đã bị Đinh đạo trưởng và Phong đạo trưởng trói lại rồi, mọi người mau vào đây giúp đỡ đi.”
Ở bên ngoài, ông cụ cả, ông cụ hai và ông cụ ba nhà họ Ngưu vừa nghe thấy tiếng gọi của Ngưu tiên sinh, đều liếc mắt nhìn nhau.
Nhưng sau khi lưỡng lự một lát, họ cũng đi vào trong tầng hầm.
Sau khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cũng kinh ngạc không kém gì anh em Ngưu tiên sinh lúc đầu.
Nhưng ngay sau đó là sự hưng phấn vô cùng, từ nay về sau, bọn họ đã không còn phải lo lắng t.h.i t.h.ể của ông nội nhà mình sống dậy thêm lần nữa rồi.
Họ cũng vô cùng biết ơn tôi và lão Phong.
Tôi và lão Phong thấy tình hình đã nằm trong tầm kiểm soát, hơn nữa lại có nhiều người tới giúp thì thở phào một hơi.
Chúng tôi đang tính nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa sẽ giáng cho con cương thi kia một đòn trí mạng là được.
Cho nên, hai người chúng tôi bèn tránh sang một bên nghỉ ngơi, đem việc rải gạo nếp giao lại cho mấy người nhà họ Ngưu.
Nhưng nào ngờ, dưới tình hình thế cục đã định, vậy mà vẫn xảy ra biến cố…
********
Con cương thi lần này chúng tôi đối phó, chính là con lợi hại nhất trong số những con cương thi mà hai người chúng tôi đã từng gặp.
Nhưng bây giờ xem ra, lại là con dễ đối phó nhất.
Bởi vì chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ, cho dù trước đó xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn cũng không sao.
Tất cả chúng tôi đều có thể chấp nhận được. Bởi ông nội Ngưu này chỉ có một kết quả duy nhất, chính là: bị tiêu diệt.
Hiện giờ, chờ đến khi sát khí trong người ông nội Ngưu bị tiêu từ sạch sẽ, chúng tôi sẽ ra tay diệt trừ con cương thi này hoàn toàn.
Hơn nữa, lại còn có người nhà họ Ngưu tới giúp đỡ, đương nhiên tôi và lão Phong sẽ tự động lùi về sau.
Những chuyện như tiêu diệt sát khí thế này, không thể xong ngay trong chốc lát được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1201.html.]
Căn cứ vào tốc độ tiêu hao của sát khí hiện giờ, cho dù là nhanh nhất cũng phải mất ba tiếng đồng hồ nữa.
Bởi vậy, chúng tôi vui vẻ ngồi chờ thêm ba tiếng đồng hồ.
Tôi và lão Phong tính sẽ tranh thủ thời gian này, tránh sang một bên nghỉ ngơi dưỡng sức trước.
Còn người nhà họ Ngưu vừa ở cạnh huyệt mộ rải gạo nếp lên người ông nội nhà họ, vừa không ngừng xin lỗi.
“Cha, do con trai bất hiếu. Quấy rầy đến cha rồi, người cứ yên tâm mà an nghỉ đi!”
Nói xong, ông cụ cả nhà họ Ngưu tung ra một nắm gạo nếp.
Ngưu tiên sinh cũng ở bên cạnh bổ sung một câu: “Ông nội, cháu trai cũng làm phiền ông rồi. Xin ông hãy yên nghỉ!”
Nói xong, ông ấy cũng bắt chước ông cụ cả nhà họ Ngưu, tung một nắm gạo nếp xuống.
Những người còn lại cũng hành động tương tự, vừa liên tục xin lỗi, vừa không ngừng rắc gạo nếp.
Chỉ còn lại Ông Ngưu Tứ, cũng chính là em trai của Ngưu tiên sinh, lúc trước không muốn vào tầng hầm.
Lúc này, cảm thấy dưới tầng hầm đã không còn nguy hiểm gì nữa, ông ta mới ló đầu vào xem.
Thấy thật sự không còn nguy hiểm, Ông Ngưu Tứ mới lo lắng đi tới.
Cuối cùng, ông ta đứng bên cạnh huyệt mộ, nhìn thấy hình ảnh ông nội nhà mình bị lưới trấn thi trói chặt.
Lúc này, con cương thi nọ đã không thể động đậy, lòng Ông Ngưu Tứ mới dám yên tâm.
Vẻ mặt khẩn trương của ông ta cũng được thả lòng không ít.
“Anh, anh Ba, mọi người đang làm gì vậy?” Ông Ngưu Tứ che m.ô.n.g lại, lên tiếng hỏi Ngưu tiên sinh.
Ngưu tiên sinh cầm một nắm gạo nếp, thấy ông Ngưu Tứ đã xuống tầng hầm, nhưng ông ấy chẳng nói gì.
Người em trai này của ông ấy từ nhỏ đã nhát gan, chẳng dám làm gì cả.
Lúc này, nghe ông ta dò hỏi, Ngưu tiên sinh mới trả lời: “Đinh đạo trưởng cùng Phong đạo trưởng đã trấn áp được ông nội, hiện tại mọi người đang dùng gạo nếp để rút sạch sát khí trong người ông ấy.
Chờ sau khi sát khí được rút hết, là có thể chân chính tiễn ông nội lên đường rồi. Về sau nhà cũ của chúng ta sẽ sạch sẽ và bình yên trở lại.”
Nghe Ngưu tiên sinh nói vậy, trong lòng Ông Ngưu Tứ thật sự chấn động.
Ông ta không ngờ được, chỉ với hai người trẻ tuổi chúng tôi mà có thể thực sự hàng phục được ông nội nhà mình.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, ông Ngưu Tứ cũng nhận lấy một nắm gạo nếp, bắt chước mọi người rải xuống.
Âm thanh gạo nếp được rải xuống dưới lại vang lên, cương thi ở dưới huyệt mộ cũng theo đó là phát ra từng tiếng hát chói tai.
Từng đợt khí đen tản ra bên ngoài, những hạt gạo nếp được ném xuống cũng biến thành màu đen.