Minh Hôn - 1236
Cập nhật lúc: 2024-08-04 20:39:43
Lượt xem: 15
Kết quả tôi vừa dứt lời, Quách Thần Phi toàn thân chấn động, đạo khí mênh m.ô.n.g đột nhiên kích động mà trào ra ngoài.
Thanh kiếm trong tay "Vèo" một tiếng đã ra khỏi vỏ.
Khí thế của đối phương khiến tôi có cảm giác giống như một thanh kiếm.
Nó rất sắc bén và tạo cho người ta một áp lực đáng sợ.
Mà tu vi của đối phương còn mạnh hơn tôi.
Trong lòng tôi trở nên căng thẳng, rốt cuộc cao thủ chân chính đã xuất hiện.
Tôi cũng không dám chậm trễ mà nhanh chóng vận chuyển linh lực, triển khai toàn bộ đạo hạnh.
Đối phương cũng như thế, trong nháy mắt tôi cảm giác được tu vi của đối thủ đã đạt tới cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong.
Tôi cũng mở ra toàn bộ đạo hạnh, nắm chặt kiếm gỗ đào, trực tiếp xông lên.
Nhưng khóe miệng của anh ta đột nhiên nhếch lên, sau một giây, vốn chỉ có tu vi Đạo Sư đỉnh phong lại lần nữa tăng vọt.
Trực tiếp đạt tới cảnh giới Đạo Quân, đạo khí chấn động mãnh liệt, trong nháy mắt đã bao phủ cả người tôi.
Trong lòng tôi "lộp bộp" một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc.
Tu vi Đạo Quân, đối phương vậy mà có tu vi của Đạo Quân.
Vừa rồi mở ra tu vi Đạo Sư đỉnh phong chỉ là để khiến tôi bối rối một chút mà thôi.
Chờ đến thời điểm gay cấn, đối phương lại mở ra toàn bộ đạo hạnh.
Như vậy có thể đánh cho tôi trở tay không kịp, giáng một đòn sấm sét.
Ở giữa cảnh giới Đạo Sư và Đạo Quân chính là một ranh giới như trời và đất.
Cho dù tôi còn kém một bước để đạt tới Đạo Quân, nhưng chỉ cần không đạt tới cảnh giới này.
Thì tình thế trước mắt cho dù có ba người như tôi hợp lại cũng chưa chắc có thể đánh thắng đối thủ.
Khoảng cách hiện tại còn gần với anh ta như vậy, có thể nói là nguy hiểm vô cùng, tùy lúc có thể bị đối phương g.i.ế.c chết.
Sắc mặt tôi ngưng trọng, tôi vội vàng ngừng tấn công và bắt đầu rút lui về phía sau.
Nhất định phải kéo ra khoảng cách với anh ta, lúc này mà liều mạng thì chính là dâng đồ ăn đến tận miệng cho anh ta.
Quách Thần Phi hiển nhiên là nhìn ra ý đồ của tôi, trong miệng đột nhiên lạnh lùng nói: "Muộn rồi!"
Nói xong, đối phương vung mạnh thanh kiếm gỗ đào trong tay.
Trong nháy mắt, có một luồng đạo khí mênh m.ô.n.g bộc phát mà ra.
Như những gợn sóng trên mặt nước, tiến thẳng về phía tôi.
Nếu như tu vi của bản thân đạt tới cảnh giới Đạo Quân thì có thể khống chế đạo khí tự rời khỏi thân thể, cũng chính là đạo khí xuất thể.
Hiện tại tôi và Quách Thần Phi cách nhau không quá hai mét, khoảng cách gần như vậy.
Tôi thậm chí đều cảm giác được đạo khí của anh ta đã quét về phía mình.
Chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, giống như bị một bức tường đập trúng.
Còn chưa hết, khi thanh kiếm kia quét tới. Tôi chịu đựng loại cảm giác khó chịu vội vàng giơ kiếm gỗ đào trong tay lên ngăn cản, cũng vận chuyển toàn bộ đạo khí.
Chỉ nghe một tiếng "Phanh" vang lên, tôi cảm thấy một cỗ năng lượng lớn mạnh đang đánh úp lại.
Trong lúc nhất thời, tôi đã bị đánh đến mức cả người tê rần, toàn thân đứng không vững, liên tục lui về phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1236.html.]
Cuối cùng lảo đảo một cái, trực tiếp ngã xuống đất.
Cứ như thế bên dưới võ đài đã hoàn toàn nổ tung.
"Wow..."
"Mạnh mẽ!"
"Quả nhiên là truyền nhân duy nhất của phái Thanh Thành!"
"Quá dữ dội..."
“……”
Người bên dưới võ đài đều kinh hãi, một người đã thắng liên tiếp năm trận, liên tục đánh bại năm thế lực lớn.
Vốn là một đối thủ rất mạnh.
Nhưng lúc này, lại bị người ta dùng một chiêu để đánh bại.
Bởi vậy có thể thấy được truyền nhân đứng đầu núi Thanh Thành không phải thổi phồng.
Rất nhiều tiền bối lúc này đều gật đầu, hiển nhiên cũng rất xem trọng Quách Thần Phi.
Giờ phút này tôi chỉ cảm thấy khí trong đan điền sôi trào, n.g.ự.c còn có chút đau.
Hiển nhiên, đạo khí mạnh mẽ của đối phương đã khiến tôi bị tổn thương một chút.
Tôi ôm ngực, chậm rãi đứng lên.
Anh ta cũng không có vội vã tấn công mà đứng tại chỗ, thần sắc rất lạnh lùng.
Vẻ mặt không mang theo một chút cảm xúc, mở miệng nói: "Là một tán tu bơi đạo, cậu rất lợi hại.”
“Trong thế hệ trẻ cũng xem như là một người xuất chúng. Nhưng nếu so với tôi thì cậu vẫn còn quá yếu.”
“Chịu thua đi! Hai thứ kia, tôi nhất định phải có!”
Giọng điệu của đối phương rất bình tĩnh, cảm giác như đây không phải là một cuộc tranh tài, anh ta chỉ đến để lấy thứ gì đó mà thôi.
“Tu vi Đạo Quân, Đinh Vĩ thua rồi." Dương Tuyết trợn tròn mắt.
Hiển nhiên, lúc này Dương Tuyết cũng không coi trọng tôi.
Nhưng lão Phong lại hời hợt mở miệng nói: "Vậy sao! Vậy chúng ta cứ tiếp tục xem đi......”
Mà tôi nghe người kia nói xong lại cắn chặt răng.
Tôi lên đây để làm gì? Không phải là vì hai thứ kia sao?
Hai thứ này đối với tôi mà nói, tương đối quan trọng, tôi nhất định phải đạt được.
Giờ này phút này, muốn tôi nhận thua, cứ như vậy mà tặng cho anh ta sao?
Điều đó có thể không? Tuyệt đối không thể.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó cũng mở miệng nói: "Anh cho rằng anh thắng chắc rồi sao?"
Quách Thần Phi nghe tôi nói như vậy, có chút nghi hoặc: "Chẳng lẽ không phải sao?”
Khóe miệng tôi nhếch lên một đường cong: "Đã như vậy, tôi đây liền cùng anh đấu một trận.”
Vừa dứt lời, tôi trực tiếp vận chuyển đạo pháp mạnh nhất của tôi, Hỏa Thiên công.
Hỏa Thiên công vừa vận chuyển, linh lực toàn thân đột nhiên bắt đầu điên cuồng chuyển động.