Minh Hôn - 1286
Cập nhật lúc: 2024-08-14 21:27:09
Lượt xem: 13
Vừa dứt lời, bên trong đã truyền đến một giọng nói hiền hậu của một bà lão: "Tiểu Kim Đồng, cậu vào đi!"
Nghe Hồ Thất Nãi nói, tôi lại mở miệng đáp: "Vâng!"
Sau đó lại mang theo con gà vàng đi vào bên trong miếu Thành Hoàng. Vừa vào đến bên trong thì tôi đã nhìn thấy Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi, nhưng lại không gặp được hồ ly nhỏ Hồ Mỹ.
Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi đang ngồi ngay ngắn ở trên đống rơm, mở to mắt nhìn tôi.
Khi nhìn thấy hai vị dã tiên này thì tôi đặt con gà vàng ở trên mặt đất, sau đó chắp tay nói: "Đệ tử bái kiến Hồ Lục gia, Hồ Thất Nãi.”
Nói xong, tôi lại hướng về phía bọn họ chắp tay vái chào.
“Miễn đi, lần này xuất mã tới đây là có chuyện quan trọng cần nhờ sao?”
Hồ Lục Gia nói, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào con gà vàng, nhưng tôi lại lắc đầu nói: "Hồ Lục Gia, lần này con tới đây cũng không có chuyện gì cần nhờ, chỉ đến để nói lời tạm biệt với mọi người thôi."
"Tạm biệt?" Hồ Thất Nãi khó hiểu, Hồ Lục Gia cũng nhíu mày mà nhìn về phía tôi thêm lần nữa.
"Vâng, là tạm biệt, bởi vì con chuẩn bị Vượt Âm!" Tôi nói thẳng.
Hai vị dã tiên vừa nghe đến đó thì ngây ngẩn cả người.
"Vượt Âm, đang yên đang lành sao lại muốn Vượt Âm?" Hồ Lục Gia mở miệng hỏi thăm.
"Đúng vậy! Vượt Âm có khả năng sẽ mất mạng, cũng không có gì thú vị!" Hồ Thất Nãi cũng lên tiếng.
Đối với hai vị tiên gia, tôi cũng không có gì cần phải giấu. Sau đó, tôi cũng nói với hai vị tiên gia về tình trạng hiện tại của Thượng Quan Thư.
Hai người vừa nghe xong thì đều không khỏi hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên là có chút kinh ngạc, mà mối quan hệ giữa Thượng Quan Thư và tôi đương nhiên là bọn họ đã biết. Dù sao thì giữa Thượng Quan Thư và Hồ Mẫu cũng có chút giao tình, cho nên chuyện tôi có thể làm đệ tử xuất mã của Hồ Mẫu, cũng là vì có Thượng Quan Thư giật dây.
Hai người bọn họ nghe xong thì đều hít vào một hơi khí lạnh, sau đó chỉ nghe Hồ Thất Nãi mở miệng nói: “Nếu nói như vậy, Thượng Quan tiểu thư nhất định phải đi cùng cậu xuống âm phủ hoàn thành nghi thức cuối cùng, thì mới có thể giải quyết tình thế nguy cấp hiện tại sao?”
Nghe đến đó, tôi gật đầu thật mạnh: "Vâng, đúng là như vậy, cho nên con cần phải Vượt Âm, hơn nữa ngày mốt sẽ rời đi!"
Hai người nhìn nhau, sau đó lại nghe Hồ Lục Gia nói: "Hành trình Vượt Âm này rất hung hiểm, cho nên việc hai người đến đó là cực kỳ nguy hiểm! Chẳng lẽ không còn cách nào khác có thể giải trừ quỷ chú ở trên người của hai người sao?"
Nhưng tôi lại cười khổ: “Trước mắt mà nói thì không có. Vượt Âm, hoàn thành nghi thức chính là sự lựa chọn duy nhất dành cho chúng con!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1286.html.]
Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi không khỏi thở dài một tiếng, cũng ngừng nói.
Thấy hai người đều im lặng, tôi lập tức đổi chủ đề rồi nói: "Hồ Lục Gia, Hồ Thất Nãi, sao con không thấy Hồ Mỹ? Con đã đặc biệt chọn một con gà trống lớn cho cô ấy ăn."
Nói xong tôi chỉ vào một con gà trống khá lớn.
"À! Tiểu Mỹ có khả năng thức tỉnh Chân Huyết, cho nên nó đã được Hồ Mẫu triệu hồi về núi Hồ rồi…” Hồ Lục Gia khẽ nói một câu.
Nhưng trong lòng tôi lại “lộp bộp” một tiếng, thức tỉnh Chân Huyết sao? Cái này nghe có vẻ rất lợi hại.
Bởi vì ở bên trong tộc yêu thú, tự thân mạnh mẽ và huyết mạch truyền thừa có mối quan hệ mật thiết với nhau.
Huyết mạnh truyền thừa của bản thân càng cường đại thì thành tựu về sau sẽ càng cao.
Điều này cũng tương tự như thiên phú của con người chúng tôi, thiên phú càng tốt thì tu luyện sẽ càng nhanh.
Nhưng không ngờ Tiểu Mỹ lại xuất hiện tình huống Chân Huyết thức tỉnh.
Nếu điều này là sự thật thì tiền đồ trong tương lai của Tiểu Mỹ thật sự không thể hạn lượng được.
Hàng chục, hàng trăm năm sau, nói không chừng trên đỉnh núi này sẽ do một tay Tiểu Mỹ định đoạt.
Nhưng tôi cũng không quá hiểu biết về chuyện này, cho nên chỉ có thể hỏi vài câu, sau đó lại nhờ Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi thay tôi gửi lời chào đến Tiểu Mỹ, nhưng ngay khi tôi chuẩn bị rời khỏi nơi này thì Hồ Thất Nãi lại nói: "Tiểu Kim Đồng, lần Vượt Âm này của cậu mặc dù Thất Nãi không thể làm gì được, nhưng lúc cậu Vượt Âm thì mang theo cái này! Có lẽ cái này có chút tác dụng đối với cậu."
Nói xong, Hồ Thất Nãi đã mở lòng bàn tay ra, sau đó có một chữ đột nhiên xuất hiện, mà ở trên đó có mắt có mũi, nhìn kỹ thì chính là một mảnh giấy được cắt hình hồ ly.
Tôi thấy vậy thì cảm thấy hơi khó hiểu, cho nên đã mở miệng hỏi một câu: "Thất Nãi, đây là gì vậy?"
Hồ Thất Nãi nghe tôi dò hỏi thì mỉm cười nói: "Nó cùng loại với mấy bùa chú của các cậu, đây là do Hồ Mẫu để lại. Sau khi kích hoạt mảnh giấy này thì có thể tạm thời mê hoặc kẻ địch. Mỗi lần có thể mê hoặc ba người và sử dụng nhiều nhất là hai lần. Chúng tôi gọi nó là Hồ Ly Tinh."
Vừa nghe đến đó, tôi lập tức trở nên hăng hái.
Đây là vật tốt, một pháp bảo có thể mê hoặc kẻ địch, tuyệt đối là bảo bối. Sau đó trên gương mặt của tôi lập tức hiện lên một nụ cười rồi duỗi tay ra lấy.
"Cám ơn Thất Nãi..."
Nhưng vừa mới tiếp nhận thì tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng.