Minh Hôn - 1318
Cập nhật lúc: 2024-08-15 11:01:21
Lượt xem: 12
Tục ngữ có câu, thượng bất chính hạ tắc loạn.
Chỉ cần chúng tôi tìm đúng người và nắm được đặc điểm hám tiền của gã là xong. Sau đó có lẽ Thượng Quan Thư và tôi có thể tiến vào trong nhà ga.
Chính vì thế mà vừa nghĩ đến đây, trong lòng tôi đã kích động, tôi cảm thấy đây thực sự là một giải pháp và đáng để thử một lần.
Mặc dù có chút mạo hiểm nhưng dù sao bản thân đã đi đến nơi này rồi, mà điều này cũng đã được gọi là một loại mạo hiểm rồi.
Nếu thất bại, Thượng Quan Thư và tôi đều không thể sống sót.
Vì vậy loại phỏng đoán này cũng đáng để thử.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức mang theo vẻ kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Thư: “Thi Muội, ý của em là hối lộ sao?”
Thượng Quan Thư gật đầu: “Ừ! Em nghĩ đây là cách duy nhất để chúng ta tiến vào nhà ga.”
Tôi nhìn chằm chằm vào hai tên quỷ ở nơi xa đang kiểm tra vé, sau đó hít một hơi thật sâu để khiến tâm trạng bình tĩnh lại. Cuối cùng, tôi gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta đi xếp hàng đi. Dù có thành công hay không thì vẫn phải thử một lần."
Thượng Quan Thư "Ừm" một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
Ngay sau đó, Thượng Quan Thư và tôi xếp hàng ngay phía sau đội ngũ xếp hàng thật dài kia.
Mà đội ngũ này được chia thành năm hàng, giống như một con rồng thật dài.
Tuy rằng quỷ xếp hàng tương đối nhiều, nhưng tốc độ lại rất nhanh, mà chúng tôi cũng càng lúc càng tiến gần đến cổng soát vé.
Đồng thời, Thượng Quan Thư và tôi cũng xác định mục tiêu của mình.
Cái tên Giàu Chảy Mỡ này có lẽ là tên đàn ông béo mặc đồ lụa và sa tanh kia.
Còn tên gầy gò, nước da tái nhợt, chắc hẳn là Không Có Tiền và trông có vẻ suy dinh dưỡng.
Sau khi xác định được mục tiêu, chúng tôi trực tiếp đến chỗ gã béo Giàu Chảy Mỡ kia.
Sau khi xếp hàng chờ khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi bước tới cổng soát vé.
Lúc này, tôi có thể nghe rõ ràng tiếng thét to và thanh âm quở trách của hai tên quỷ sai kia, mà điều này cũng làm cho tôi càng cảm thấy bất an hơn.
Thượng Quan Thư dường như đã nhận ra sự lo lắng của tôi, cho nên đã nắm tay tôi rồi nói: “Đừng lo lắng, cho dù có thất bại thì em vẫn có khả năng bảo vệ hai chúng ta an toàn rời đi …”
Nghe Thượng Quan Thư nói như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, nhưng tôi chỉ khẽ mỉm cười mà không nói gì.
Một lúc sau, cũng đến lúc chúng tôi phải đến vòng kiểm tra an ninh.
Ngoại trừ Thượng Quan Thư và tôi, ba con quỷ cùng hàng với chúng tôi đã nhanh chóng di chuyển về phía trạm kiểm soát an ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1318.html.]
Cùng lúc đó, đèn xanh nhấp nháy báo hiệu an toàn thông qua.
Nhưng tôi và Thượng Quan Thư lại đi thẳng về phía tên quỷ Giàu Chảy Mỡ kia.
Tên mập nhìn thấy tôi và Thượng Quan Thư đang đi về phía trạm kiểm soát an ninh của gã mà không phải đi đến trạm kiểm soát vé.
Gã không khỏi nhướng mày một cái, có chút tức giận.
"Hai người đang làm gì vậy? Nhanh đi qua trạm kiểm tra an ninh đi, đừng cản trở người khác lên xe..."
Nói xong gã còn chỉ tay, trông có vẻ rất thiếu kiên nhẫn. Nhưng tôi lại vội vàng nở một nụ cười, sau đó vừa cười vừa nói với gã mập: “Quan gia, quan gia ngài lại đây một chút, tôi có việc quan trọng muốn một mình tìm ngài hội báo..."
Tên mập nghe tôi nói vậy thì sững sờ, nhưng trên vẻ mặt vẫn có chút không vui mà nói: “Chuyện gì?”
“Hắc hắc hắc, quan gia ngài lại đây một chút.”
Nói xong tôi lại làm ra động tác mời gọi.
Mặc dù tên quỷ mập kia lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng giống như người ta vẫn hay nói, duỗi tay không đánh người đang cười.
Mà thái độ của tôi lại khiến đối phương thấy tôi rất khiêm tốn và tôn trọng, hơn nữa còn nói là có “việc quan trọng” cho nên cũng di chuyển sang bên cạnh khoảng mười mét, ngay phía sau một cây cột lớn.
"Chuyện quan trọng gì? Nếu dám trêu đùa bổn âm sai thì chính là tử tội." Tên quỷ mập này có chút kiêu ngạo, vẻ mặt rất thiếu kiên nhẫn.
Nhưng tôi vẫn giữ nụ cười trên môi: "Quan gia, đương nhiên là có chuyện quan trọng. Ngài xem, ngài xem ở chỗ này của tôi..."
Nói xong, tôi trực tiếp mở gói đồ của mình ra.
Sau đó lập tức nhìn thấy một xấp rồi lại một xấp tiền âm phủ, còn có cả thỏi vàng được bày ra ở bên trong đó.
Tôi nghĩ nếu bản thân đã nói ra quan điểm của mình theo cách này thì chắc chắn đối phương đã hiểu được ý của tôi rồi.
Dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu thì cũng sẽ không xụ mặt như bây giờ.
Nhưng ai biết, sau khi tôi cho tên mập này xem xấp tiền âm phủ ở trong túi của mình, sắc mặt của gã lại càng trở nên u ám hơn.
Gã cau mày, sắc mặt âm trầm nói: “Nhóc con, ý của mày là gì?”
Tôi còn đang cảm thấy thắc mắc, ý của tôi rõ như vậy rồi mà gã còn không hiểu sao?
Nhưng khi có người hỏi, tôi chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Quan gia, chúng tôi không mua được vé xe. Ngài xem, có thể cho chúng tôi đi vào không? Một tỷ tiền âm phủ cộng với một trăm lượng vàng thỏi."
Tôi cười ha hả mở miệng, nói xong còn đưa gói hàng về phía trước.
Kết quả là vẻ mặt của tên quỷ sai này đột nhiên thay đổi, sau đó tức giận mắng tôi: “Nhóc con, dám hối lộ bổn âm sai, tử tội…”
Nói xong, tên quỷ sai này lập tức “vèo” một tiếng, rút ra trường đao của mình ngay tại chỗ, giống như muốn một đao g.i.ế.c c.h.ế.t tôi vậy...