Minh Hôn - 1372
Cập nhật lúc: 2024-08-26 22:08:50
Lượt xem: 13
Theo sau một tiếng “kẽo kẹt” trầm vang, một ông lão nhỏ bé quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi và Thượng Quan Thư.
Ông lão nhỏ bé này mặc một tấm áo liệm màu đen và một chiếc áo dài, trên tay cầm một chiếc tẩu hút thuốc.
Trên mặt còn nở một nụ cười ấm áp như một dòng suối nhỏ.
Nhìn thấy điều này, tôi không thể áp chế được sự kích động trong lòng.
“Sư phụ!”
Tôi vội ôm chầm lấy sư phụ, bỗng cảm thấy rất muốn khóc.
Nhưng tôi đã thành quỷ, nên không có nước mắt, không thể nào giải tỏa được cảm xúc này.
Sư phụ vỗ vỗ lưng tôi: “Được rồi được rồi, cô vợ nhỏ của con còn đang nhìn con kìa!”
Vừa nói, sư phụ vừa nhìn thoáng qua Thượng Quan Thư.
Thượng Quan Thư dường như còn có chút ngượng ngùng, nhưng cũng gọi một tiếng “Sư phụ”.
Đè nén sự hưng phấn trong lòng xuống, tôi buông sư phụ ra.
“Sư phụ, người mau vào trong nhà đi.
Mấy ngày này, sư phụ sống có tốt không? Sao sư phụ lại có thể tìm được nơi này?”
Tôi vội vàng mở miệng và khóa cửa lại.
Sư phụ vẫn chẳng khác nào khi còn sống, trên tay vẫn cầm tẩu thuốc không rời.
Ông ấy nhấp một ngụm thuốc, rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Sau đó, sư phụ mới nói với tôi: “Mấy ngày này sư phụ sống cũng không tệ, chỉ lo cho hai con thôi. Ngay khi các con mới đi vào trong tiểu khu, đã bị sư phụ theo dõi rồi.”
Nghe sư phụ nói như vậy, càng làm tôi thấy tò mò hơn.
Tôi bèn tiếp tục hỏi: “Sư phụ đã theo dõi chúng con từ lâu rồi sao?”
Tôi kinh ngạc hỏi, Thượng Quan Thư cũng ngạc nhiên nhìn sư phụ không chớp mắt.
Sư phụ lại gật đầu một cách rất nghiêm túc, ngay sau đó, ông ấy kể cho tôi và Thượng Quan Thư nghe những chuyện mình đã trải qua, và cả lý do tại sao sư phụ lại xuất hiện ở nơi này.
Hóa ra sau khi sư phụ xuống đến đây, ông ấy đã đến địa phủ báo cáo thuận lợi.
Bởi vì lúc sinh thời ông ấy là một người trừ tà, ngoại trừ hàng yêu trừ ma, còn làm được rất nhiều việc tốt.
Cho nên quỷ thọ ông ấy nhận được cũng rất cao, lên tới tận 550 năm.
Sư phụ cũng không đi đầu thai, mà ở lại thành Phong Đô để định cư và trở thành một quỷ dân ở đây.
Thậm chí, bởi vì liên quan tới nghề trừ tà mà sư phụ làm khi còn sống, ông ấy còn nhận được một công việc tại địa phủ này.
Nói cách khác, sư phụ tôi hiện tại đã là một quỷ sai tại địa phủ.
Dù như vậy, trong lòng sư phụ vẫn còn điều lo lắng, đó chính là tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1372.html.]
Hơn nữa, ông ấy cũng biết rõ trên người tôi có quỷ chú của âm hôn, nếu muốn phá giải quỷ chú, sớm muộn gì tôi và Thượng Quan Thư cũng phải xuống dưới này.
Mà suy nghĩ của sư phụ, lại không mưu mà hợp với suy nghĩ của Độc đạo trưởng.
Bởi vậy, sư phụ đã lợi dụng sinh thần bát tự của tôi để tạo ra một chiếc châm phù ( bùa làm từ kim châm ).
Một khi tôi bước vào trong thành Phong Đô, châm phù sẽ có phản ứng.
Sau đó, sư phụ chỉ cần đi theo hướng châm phù chỉ, là có thể tìm được tôi, đến lúc đó có thể giúp tôi một phen.
Kết quả, sư phụ không đợi được tôi xuống, lại đợi được Độc đạo trưởng xuống trước.
Hỏi ra mới biết, Độc đạo trưởng cũng c.h.ế.t trong tay đám yêu đạo của Nhật Nguyệt Tà Giáo, vì cuối cùng không còn lựa chọn nào khác nên đành phải “tự bạo”.
Đồng thời, Độc đạo trưởng còn mang tới cho sư phụ một tin tức.
Nói tôi có thể sắp xuống âm phủ rồi, dặn sư phụ phải chú ý một chút.
Vì thế, ngày thường sư phụ cùng Độc đạo trưởng đều chú ý tới động tĩnh của châm phù.
Cũng mới hôm qua thôi, châm phù bỗng nhiên động đậy.
Độc đạo trưởng và sư phụ rất vui sướng, biết đây chính là tín hiệu cho thấy tôi đã tới thành Phong Đô.
Hai vị sư phụ vốn định dựa vào châm phù để tìm tới chỗ của tôi và Thượng Quan Thư, lại đột nhiên thấy được lệnh truy nã của hai người chúng tôi.
Hai người họ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra tôi cùng Thượng Quan Thư, trong lòng cả hai đều vô cùng lo lắng.
Cùng lúc đó, hai vị sư phụ cũng bị điều động khẩn cấp.
Cho nên, hai người bọn họ không thể tới gặp chúng tôi ngay lập tức được.
Hiện tại, sư phụ cũng chỉ vừa mới giao ca xong, liền vội vàng đi theo hướng phù châm chỉ, tìm được tới tiểu khu Hắc Ám này.
Khi sư phụ vừa tới cổng tiểu khu, vừa lúc nhìn thấy tôi và Thượng Quan Thư.
Bởi vì lúc ấy có quá nhiều người, cho nên sư phụ không tiện ra mặt.
Chờ sau khi chúng tôi đã tiến vào trong tiểu khu, ông ấy mới tìm tới đây…
Nghe đến đó, tôi đã rất cảm động.
Không ngờ được, sau khi sư phụ qua đời rồi, vậy mà vẫn còn lo lắng cho chuyện của tôi.
“Sư phụ, người vất vả rồi.” Tôi nói ra lời từ tận đáy lòng mình.
Sư phụ lại cười “Ha ha”: “Vất vả gì chứ, sư phụ không giúp con, ai sẽ giúp con đây.
Hơn nữa, chuyện hai con làm lại chẳng phải chuyện thương thiên hại lý gì ( chuyện xấu xa tột cùng, làm ảnh hưởng tới đạo lý của đất trời ).
Sư phụ có thể giúp thì đương nhiên sẽ giúp, lão Độc giao ca muộn hơn sư phụ, chắc là lát nữa ông ấy cũng sẽ tìm được đến đây thôi.”
Nghe vậy, tôi có chút tò mò hỏi: “Sư phụ, người dùng châm phù gì mà lại lợi hại như vậy?
Còn có thể tìm người, sao khi còn ở trên dương gian, người chưa từng nhắc tới?
Còn nữa, Độc tiền bối cũng làm quỷ sai sao?”