Minh Hôn - 1405
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:06:12
Lượt xem: 19
Có lẽ Tiểu Mạn đã bỏ ra rất nhiều tiền, còn ra ngoài mua không ít tiền giấy gửi xuống cho tôi.
Bởi vì gom cả cái cửa hàng nhỏ bé của tôi và nhà kho của nhà tang lễ của lão Tần Gia lại, cũng chẳng thể có được nhiều minh tệ và người giấy như thế.
Lúc này, chỉ thấy tôi mỉm cười nói với sư phụ và Độc đạo trưởng:
“Con nghĩ, chỉ cần dùng tấm thẻ này của con là đã đủ rồi!”
Sư phụ và Độc đạo trưởng lại tiếp tục hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó tôi thấy Độc đạo trưởng nuốt một ngụm nước miếng, nói:
“Đủ rồi, cái này chắc là đủ rồi.”
“TiểuVĩ, trước khi xuống đây con đã tự đốt cho mình bao nhiêu tiền giấy vậy? Sao lại có được cả thẻ đen cao cấp nhất như thế được?” Sư phụ tò mò hỏi.
Tôi chỉ cười: “Con tự đốt cho mình không nhiều lắm, nhưng sau khi con xuống đây, chắc là lão Tần Gia cùng một số người bạn đã đốt thêm cho con.”
“Vậy trong đó còn lại bao nhiêu tiền?” Sư phụ tiếp tục hỏi.
Tô cũng chẳng giấu giếm làm gì, trả lời thằng: “Khi con mở tài khoản kiểm tra, thấy số dư là 100.000 nghìn tỷ, một tỷ lượng vàng.
Có ba vạn người giấy, năm nghìn căn biệt thự cao cấp.
Còn có một vài chiếc du thuyền, đồ vật, quần áo và mấy thứ linh tinh vụn vặt gì đó.
Con cũng không nhớ rõ, nhưng ít nhất cũng phải hơn một ngàn món đồ.”
Tôi cứ đúng sự thật mà trả lời, nhưng sư phụ và Độc đạo trưởng nghe xong, khóe miệng co giật liên tục vì sợ hãi.
Họ nhìn tôi chằm chằm như nhìn quái vật, phải mất một lúc lâu, tôi mới nghe Độc đạo trưởng lên tiếng:
“Có lẽ nào, chẳng lẽ sư huynh của tôi và đám Tiểu Phong đã đốt cả ngân hàng cho con hay sao?”
Khi nghe được lời này, tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ
Thượng Quan Thư lại cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Còn sư phụ đứng ngay cạnh tôi, lại gật đầu một cách rất nghiêm túc, còn phân tích cẩn thận:
“Ừm! Rất có khả năng này, một cửa hàng bình thường đâu thể có nhiều tiền giấy và người giấy như vậy.
Nhất định là do lão Tần nóng nảy, đã đốt luôn cả chợ tiền giấy ở phía Tây thị trấn luôn rồi!”
Tôi có chút không nói nên lời, chẳng lẽ tôi lại nói phần lớn những thứ ấy có thể là do Tiểu Mạn đốt xuống hay sao.
Nhưng không chờ tôi kịp giải thích, sư phụ đã nói:
“Nếu đã có được thẻ đen cao cấp, vậy sư phụ và lão Độc cũng không cần tới ngân hàng làm thẻ thấu chi nữa. Bây giờ chúng ta xuất phát luôn thôi!”
Nói xong, sư phụ và Độc đạo trưởng lập tức xoay người, đi trước dẫn đường.
Nhìn thấy vậy, tôi cũng dành đem những lời chuẩn bị nói ra nuốt xuống bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/1405.html.]
Bây giờ, chuyện ai đốt đồ cho tôi đã chẳng còn quan trọng nữa.
Việc quan trọng trước mắt là, phải hoàn thành mọi việc ở đây trước.
Sau khi hoàn tất những việc này và trở lại dương gian, tôi mới có thể cảm ơn họ (những người đốt đồ cho tôi trên dương gian) một cách đàng hoàng được.
Nghĩ thế, tôi vội cấp thẻ đen đi.
Rồi quay lại nói với Thượng Quan Thư: “Thi Muội, chúng ta đi thôi!”
Thượng Quan Thư gật đầu “Vâng” một tiếng, sau đó tôi và Thượng Quan Thư liền đi theo hai vị sư phụ.
Chúng tôi đi qua dòng người tấp nập, không có ai nhận ra hai người chúng tôi.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã ra khỏi Viện Bảo Tàng Phong Đô, đi tới Quảng Trường Lớn của thành Phong Đô.
Sư phụ nói, Tháp Tiêu Dao được xây dựng tại phía đông của thành phố, đó là nơi trung tâm sầm uất và sôi động nhất trong thành Phong Đô.
Chúng tôi ngồi xe giấy hết ba tiếng đồng hồ, mới tới được phía đông của thành Phong Đô.
Xe giấy chạy trong ba tiếng đồng hồ có nghĩa là sao? Tốc độ của loại xe này ít nhất cũng phải được 200 km/giờ.
Như vậy có thể thấy được, thành Phong Đô này rộng lớn tới cỡ nào.
Hơn nữa, đây mới chỉ là ở trong trung tâm thành phố, còn nếu tỉnh toàn bộ diện tích của thành Phong Đô, tôi không biết nó còn rộng tới mức nào.
Sau khi đến khu phía Đông của trung tâm thành phố, tôi phát hiện ở đây quả thực có rất nhiều quỷ dân.
Hơn nữa, hầu hết những ngôi nhà ở đây đều là những tòa nhà chọc trời, tổng thể chỉ có màu đen và xám, bên trên lắp đèn đuốc sáng trưng.
Trông chẳng khác nào một thành phố trong phim khoa học viễn tưởng, ô tô giấy không chỉ di chuyển trên mặt đất mà còn di chuyển giữa không trung.
Nghe sư phụ và Độc đạo trưởng nói, dưới chân chúng tôi còn có một thành phố ngầm cao hơn mười tầng.
Nhưng nơi chúng tôi muốn tới hiện tại, chính là núi Tiêu Dao nằm ở giữa trung tâm Đông Thành.
Núi Tiêu Dao là tên của một ngọn núi nhỏ, trên đỉnh núi có một tòa tháp chín tầng chiếm phần lớn diện tích của đỉnh núi.
Tòa tháp cao đó chính là đích đến của chúng tôi, Tháp Tiêu Dao.
Nhìn từ xa, xung quanh Tháp Tiêu Dao phủ đầy châu báu ngọc ngà tỏa sáng lấp lánh, vô cùng xa hoa.
Con đường dẫn đến núi Tiêu Dao là một khu phố phồn hoa
Quỷ dân không ngừng đi qua đi lại, nam quỷ nữ quỷ nhiều vô số kể.
Nhưng nơi tấp nập nhất, vẫn là Tháp Tiêu Dao nằm trên đỉnh núi Tiêu Dao.
Đó được coi là mỏ vàng của Minh giới, cho nên tất cả các phương diện đều được trang bị đầy đủ.
Những quỷ hồn tới địa phủ đương nhiên đều muốn tới đây xem một chút, chơi một chút.
Chúng tôi đi dọc theo con đường dẫn lên núi Tiêu Dao, bên đường có rất nhiều lầu xanh (nhà chứa hoặc nhà thổ), quầy thuốc (ở đây là thuốc phiện), sòng bạc, khu giải trí,…