Minh Hôn - 150
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:40:33
Lượt xem: 51
Những gì bọn họ nói đều hoàn toàn chính xác, trong mắt Thượng Quan Thư và Chu Vận, Quỷ Tam Nguyên chỉ là một nhân vật nhỏ, không thể lên nổi mặt bàn.
Tôi chỉ mới bắt đầu tu luyện, còn là một tân binh trong nghề, nói đi giúp đỡ người khác, chẳng phải là đang khoác lác sao?
Tôi nhất thời nghẹn họng, không nói thêm được câu nào.
Lúc này Thượng Quan Thư nói với Chu Vận: "Chu Vận, tên đàn ông thối tha này đã giúp cô đi ra khỏi quan tài, quỷ khí đã tiến vào trong cơ thể của anh ta, cô nhanh chóng giải trừ cho anh ta đi!"
Chu Vận hơi hơi mỉm cười: “Vâng, chị Mộ Dung!”
Nói xong, Chu Vận liền đi về phía tôi.
Nam quỷ trung niên đứng ở một bên nhìn thấy, trực tiếp ngăn cản Chu Vận: "Tiểu thư, để tôi làm đi! Nếu động thủ, tiểu thư có thể sẽ bị tổn thương nguyên khí..."
Chu Vân khoát tay: "Chị Thượng Quan đã đích thân nói, sao tôi có thể không làm? Không có việc gì!"
Cô ấy vừa nói, vừa tiến thẳng tới trước mặt tôi.
Nhưng không biết tại sao, ngoại trừ vết bầm ở trên ngực, tôi không cảm thấy có chỗ nào khó chịu.
Chu Vận thấy tôi ngẩn người, liền trấn an tôi: “Hơi đau, anh cố nhịn một chút!”
Nói xong, còn không đợi tôi mở miệng trả lời, Chu Vận đã dùng lòng bàn tay vỗ vào n.g.ự.c tôi, trong một khoảnh khắc, tôi chỉ cảm thấy có một cơn ớn lạnh từ cơ thể truyền đến trái tim.
Không chỉ có như thế, bỗng nhiên có một cơn đau xuất hiện, cả cơ thể tôi như bị xé làm hai.
“A!”
Tôi không kìm được mà hét lên, nhưng cơn đau vẫn lan rộng, từ n.g.ự.c lan ra toàn thân, như d.a.o chọc đ.â.m kim, xé rách cơ bắp…
Năng lượng quỷ khí màu xanh đen ngưng tụ trong trái tim tôi không ngừng tiêu tán.
Bởi vì quá đau, cùng với lúc trước tôi đã giúp Chu Vận giải phong bế, tiêu hao quá nhiều khí lực cùng nguyên khí, cho nên lúc này tôi lại thừa nhận cơn đau nhức như thế, tôi thật sự có chút chịu không nổi.
Kết quả chỉ mới có một lúc, tôi đã cảm thấy chóng mặt và hơi khó thở.
Cuối cùng trước mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nằm trong bóng tối mịt mù, tôi không có thêm một chút ấn tượng nào với những chuyện xảy ra sau đó.
Chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được Thượng Quan Thư dồn dập kêu vài tiếng “Tra nam c.h.ế.t tiệt”, sau đó liền không biết gì nữa.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình không còn ở trong mộ nữa mà đang nằm trên giường của chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/150.html.]
Mơ mơ màng màng mở mắt, tôi phát hiện chính mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc.
Đầu tôi có chút đau, thân thể cũng không có chút sức lực nào cả, cảm giác phi thường mệt mỏi.
Tôi không biết mình đã trở về như thế nào, chỉ nhớ được Chu Vận giải trừ quỷ khí cho tôi, sau đó tôi liền hôn mê bất tỉnh.
Chẳng lẽ Thượng Quan Thư đã đưa tôi về? Trong lòng tôi nghĩ như vậy, liền đưa mắt nhìn thoáng qua vị trí giữa ngực, vết bầm màu xanh đen hôm trước đã hoàn toàn biến mất.
Tôi nằm im một hồi, hít mấy hơi thật sâu rồi mới từ trên giường ngồi dậy.
Nhìn đồng hồ cũng đã ba giờ chiều.
Tôi xỏ giày rồi đi thẳng ra phía ngoài, nhìn thấy sư phụ đang nằm ở trên ghế bập bênh, lúc này ông đang ngâm nga một khúc nhạc và nghe radio.
Dường như sư phụ biết tôi đã đi ra cho nên sư phụ cũng không quay đầu nhìn lại.
Ông trực tiếp nói: “Trong tủ lạnh có cháo, tự mình ăn đi!”
Tôi ứng một tiếng, sau đó tôi hỏi sự phụ: “Sư phụ, tối hôm qua con về phòng như thế nào?”
“Là cô vợ quỷ của con đưa về chứ sao!”
Nghe được lời này, trong lòng tôi mơ hồ xuất hiện một dòng nước ấm, loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái.
Sư phụ dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Đúng rồi Tiểu Vĩ, tối hôm qua sau khi mọi người rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải con đã nói không có việc gì sao? Sao cuối cùng lại bị vợ của con đỡ về vậy?”
Nghe sư phụ dò hỏi, tôi định kể lại mọi chuyện. Nhưng vừa định mở miệng tôi lại nghĩ tới lời dặn dò của Thượng Quan Thư vào tối hôm qua.
Tôi không thể kể những chuyện đã xảy ra vào đêm qua cho người ngoài, kể cả sư phụ của tôi.
Sau khi sửng sốt mất một lúc, tôi nhanh chóng đổi chủ đề sang chuyện khác: “Không có gì, nữ quỷ kia nói con lớn lên giống một người quen cũ, nên muốn con trông mộ dùm cô ấy! Chỗ đó âm khí quá nặng, nên con có chút hoa mắt.”
Hiển nhiên, tối hôm qua trở về, Thượng Quan Thư cũng không nói với sư phụ bất cứ chuyện gì.
Lúc này nghe tôi nói như vậy, sư phụ chỉ “Ừ” một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Dù sao thì tôi vẫn nguyên vẹn, chỉ là trông hơi mệt mà thôi.
Sau khi uống một ít cháo, thể lực của tôi đã hồi phục được một chút.
Đồng thời, tôi quay sang hỏi sư phụ: "Sư phụ, hiện tại tình huống của Lý Đại Sơn thế nào rồi?"
Sư phụ nghe câu hỏi của tôi, khẽ gật đầu nói: "Đã tốt hơn rồi! Chỉ cần những quỷ hồn kia không tiếp tục đòi nợ, Lý Đại Sơn sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.