Minh Hôn - 161
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:55:40
Lượt xem: 52
Vẻ mặt Bạch Phong rất nghiêm túc, đôi mắt mang theo chút khát khao. Tôi cũng không nói nhiều, cất điện thoại, sau đó cả hai cùng đi vào trong.
Bảo vệ của những ngôi trường đại học không chính quy này giống như những vật trang trí, ban đêm cũng chẳng thèm khóa cửa. Ngôi trường này lớn hơn tôi tưởng, nhưng quả thật đã quá cũ, có không ít sịnh viên đang ồn áo, nhốn nháo ở bên trong.
Khi cả hai đi đến sân thể dục liền nghe thấy từ xa truyền đến âm thanh ồn ào. Không chỉ vậy, sinh viên từ tứ phía cùng chạy về một hướng. Tôi và Bạch Phong ngẩn người, lúc này cũng không phải giờ ăn cơm, vậy tình huống trước mắt là gì?
Vì cảm thấy có chút khó hiểu, tôi bèn giữ chặt lấy một nam sinh: “Cậu gì ơi, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”
Nam sinh kia nhìn tôi vài lần, sau đó mới nói: “Người anh em, cậu chắc chắn không phải sinh viên trường chúng tôi đúng khôngi?”
Tôi cười cười: “Phải, chúng tôi tới tìm người!”
“Chẳng trách, phía trước có người nhảy lầu! Đã là người thứ ba trong học kỳ này rồi, tôi đang đi xem là tên xui xẻo nào!”
Nam sinh vừa nói xong, liền vội vã chạy về phía trước. Hai chúng tôi bất giác nhìn nhau, đã là người thứ ba trong tháng này ?
Những người làm nghề này như chúng tôi, không sợ nhất chính là người chết. Nhưng một tháng c.h.ế.t đến ba người, chắc chắn có chút kỳ lạ.
Tôi và Bạch Phong không hề nghĩ ngợi, xoay người bước nhanh về phía trước. Sau khi vòng qua sân thể dục và một dãy phòng học, cuối cùng nhìn thấy một tòa cao ốc đang thi công dở.
Không biết đã bỏ dở bao lâu, phía trên đã mọc đầy rêu xanh và cỏ dại, thậm chí còn có vài khung thép đổ nát. Mà lúc này, sinh viên cũng đã vây kín trước tòa cao ốc. Nhóm người xung quanh bắt đầu ồn ào: “Trời ơi, đây không phải là đại ngốc học lớp ba bên cạnh hay sao?”
“Đúng vậy, tôi cũng nhận ra hắn. Hắn chính là một tên cặn bã, c.h.ế.t cũng đáng!”
“Phải, c.h.ế.t rất đáng! Ba người đã tề tựu, xem như hôm nay đã độ kiếp thành công!”
“Đúng vậy! Mỗi năm đi ba người, mỗi lần khai giảng năm học mới, tôi đều lo lắng thấp thỏm. Mẹ nó chứ, tổng cộng đã chịu đựng bốn năm rồi!”
“……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/161.html.]
Nhìn thấy những sinh viên bên cạnh bàn luận sôi nổi khiến tôi và Bạch Phong không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Nghe lời nói của bọn họ, chuyện này hình như không đơn giản, quả thật rất kỳ quái.
Bạch Phong là một chàng trai lạnh lùng, chắc chắn sẽ không chịu chủ động bắt chuyện với người khác. Vậy nên, tôi đành nhích người lên phía trước, hỏi cậu thanh niên kia: “Cậu gì ơi, những lời mà cậu vừa nói là có ý gì? Cái gì mà mỗi năm đi hai người?”
Ba người kia cùng nhau liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó mới mở miệng: “Cậu không phải sinh viên của trường tôi?”
Tôi thầm trợn trắng mắt, mẹ nó chứ, nếu học cùng trường với mấy người, tôi còn cần hỏi sao? Nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng cười hì hì: “Đúng vậy! Tôi tới đây tìm người!”
“Chẳng trách, vậy tôi nói cho cậu biết! Trường Thanh Sơn của chúng tôi còn một cái tên khác là trường đại học Thanh Tam. Mỗi năm xóa sạch ba cái, chính là c.h.ế.t ba người.” sắc mặt cậu ta vô cùng nghiêm trọng.
“Sao lại nói như thế?” Tôi nghi ngờ hỏi lại.
“Ai biết được cơ chứ! Dù sao mỗi năm đều sẽ c.h.ế.t ba người, từ lúc chúng tôi học năm nhất tới nay, số người c.h.ế.t đã lên đến vài nhóm!”
Tôi và Bạch Phong không khỏi cả kinh, cảm giác rất tà mị.
“Là áp lực học tập quá lớn, hay là do có người gây án?” Bạch Phong bỗng nhiên thêm vào một câu.
Một sinh viên khác không khỏi bật cười: “Cậu xem ngôi trường hạng ba này thì làm gì có áp lực kia chứ? Còn có phải có người gây án hay không, ai mà biết đươc, dù sao mỗi năm đều sẽ c.h.ế.t ba người! Lí do mà trường học đưa ra lần nào cũng giống nhau, đau khổ vì tình nên mới tự sát.”
“Đó chỉ là cái cớ để lừa gạt người khác, đây rõ ràng là oan hồn quấy phá. Tôi nghe đàn anh khóa trên nói, trước kia có một nữa sinh bị cưỡng h.i.ế.p đến c.h.ế.t ở đó, từ đó về sau liên tục có c.h.ế.t người. Năm trước, tôi còn thấy hiệu trưởng mời cả đạo sĩ về làm phép, kết quả chẳng có tác dụng gì, vẫn có người liên tiếp mất mạng.” Một người khác chen vào.
Nghe đến đó, sắc mặt cả hai đều trầm xuống, chuyện này không hề đơn giản. Sau đó, chúng tôi chen qua đám ngươi, nhích người lên phía trước, xem xét t.h.i t.h.ể kia. Chỉ là đầu của t.h.i t.h.ể kia đã vỡ nát, m.á.u thịt lẫn lộn, chẳng thể nhìn ra được gì. Những sinh viên xung quang ai nấy đều cảm thấy buôn nôn, có người còn không ngừng nôn khan. Hai chúng tôi theo bản năng đều cùng nhìn về tòa cao ốc kia.
Ngoại trừ vẻ ngoài cũ nát, thậm chí tòa cao ốc còn khiến cho người ta có một loại cảm giác âm u, lạnh lẽo. Không chỉ vậy, lúc tôi ngẩng đầu nhìn lên, dường như nhìn thấy trên tầng cao nhất có một người đang đứng cạnh cửa sổ.
Sắc mặt của người đó tái nhợt, trên người mặc quần áo màu vàng, dùng đôi mắt trống rỗng, không có tiêu cự nhìn xuống dưới, hơn nữa còn đối diện với tôi.
Thấy vậy, tôi bỗng cả kinh trong lòng, lập tức chớp chớp mắt, cố gắng nhìn rõ hơn. Ngay khi nhìn lại lần nữa, bên cửa sổ đã chẳng còn người nào. Chỉ còn lại cánh cửa sổ cũ nát và vài dây leo đung đưa trong gió.