Minh Hôn - 212
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:27:15
Lượt xem: 37
Tôi cười ha hả, gật gật đầu, sau đó đi theo Trương Kiến Kiện ra khỏi đồn cảnh sát.
Nhưng khi chúng tôi đi ra ngoài, tôi đã sợ ngây người.
Bởi vì chỉ có một người cô gái đứng ở bên ngoài, đó là Tiểu Mạn.
Nhìn thấy Tiểu Mạn, tôi khá ngạc nhiên: “Tiểu Mạn, cậu cũng bị bọn họ mang đến đây thẩm vấn?”
Tiểu Mạn trừng mắt nhìn tôi: "Đồ ngốc, tớ mang luật sư Trương tới cứu cậu!"
Vừa dứt lời, Trương Kiến Kiện cũng cười ha hả đi tới bên người tôi, đồng thời nói: “Đây là tiểu thư của nhà tôi!”
Vừa nghe được lời này, tôi liền ngẩn ngơ.
Khá lắm, Tiểu Mạn lợi hại như vậy sao? Còn có luật sư, thậm chí còn kêu cô ấy là tiểu thư.
Tiểu Mạn thấy tôi sửng sốt, thì bật cười: "Cậu làm gì vậy? Có cần phóng đại như vậy không?"
Nghe đến đây, tôi sực tỉnh lại và cảm thấy hơi xấu hổ..
Tôi sờ sờ đầu, sau đó nói: "Thật là ngoài ý muốn, không nghĩ tới cậu sẽ tới cứu tớ!"
Tiểu Mạn trợn mắt nhìn tôi: “Thấy cậu bị cảnh sát mang đi, tớ liền tới đây để giúp cậu. Được rồi, giằng co một đêm, cũng đủ mệt. Nhà tớ ở gần đây, đi tới nhà của tớ nghỉ ngơi một lát đi!”
****************
Nhiều năm không gặp Tiểu Mạn, cậu ấy mang đến cho tôi quá nhiều điều bất ngờ.
Không chỉ có bề ngoài làm tôi nhận không ra, ngay cả thân phận, cũng khác với người bình thường chúng tôi.
Bây giờ nghe Tiểu Mạn mời tôi đến nhà cô ấy, tôi lại cảm thấy khó hiểu: “Tiểu Mạn, không phải cậu đã nói cậu sống ở thành phố bên cạnh sao? Ở nơi này, cậu cũng có nhà?”
Nghe tôi nói xong, Tiểu Mạn bĩu môi: “Mẹ của tớ có mấy căn nhà ở đây, về sau tớ sẽ thực tập ở thành phố này, cho nên tớ sống ở đây, lúc nào rảnh cậu có thể tới thăm tớ!”
Nghe câu trả lời của Tiểu Mạn như vậy, tôi hơi ngớ ra một lúc.
Đối với những người bình thường chúng ta, có một căn nhà đã không tệ.
Kết quả Tiểu Mạn nói gì? Người ta có tận mấy căn nhà ở chỗ của chúng tôi, cái này có bao nhiêu kiêu ngạo?
Nhưng về sau tôi mới nhận ra rằng Tiểu Mạn đã nói điều đó một cách uyển chuyển vì sợ làm tôi sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/212.html.]
Nhưng luật sư Trương ở một bên mím môi cười như không cười nhìn chúng tôi, cùng lúc đó Tiểu Mạn quay sang luật sư Trương nói: “Anh Trương, làm phiền anh đi chuyến này! Anh về trước đi!”
Tiểu Mạn rất khách khí, nhưng luật sư Trương nghe điều này lại tỏ ra rất nghiêm túc và cung kính: “Tiểu thư nói đùa! Làm việc cho tiểu thư và chủ tịch là trách nhiệm của tôi. Nếu chuyện của tiểu thư đã xong rồi, vậy tôi đi trước!”
Nói xong, luật sư Trương chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, tôi chợt nhớ đến Ngô Huệ Huệ, người đã được đưa đến đây cùng với tôi.
Cô ấy vô tội, còn là người bị hại.
Vì vậy, tôi nhanh chóng nói với luật sư Trương: "Chờ đã, luật sư Trương!"
Trương Kiến Kiện sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn tôi: "Không biết Đinh tiên sinh còn có chuyện gì nữa?"
"Cái kia, chính là như vậy, có một cô gái được dẫn vào cùng với tôi, tên là Ngô Huệ Huệ. Cô ấy cũng là người vô tội, anh có thể mang cô ấy ra ngoài được không?" Tôi có chút xấu hổ.
Trương Kiến Kiện không có nói ngay mà quay đầu nhìn Tiểu Mạn ở bên cạnh.
Tiểu Mạn lại trợn mắt nhìn tôi “Người ta đã sớm đi rồi, rời đi trong lúc anh Trương làm thủ tục cho cậu.”
Sau khi nói xong, Tiểu Mạn lại nói với luật sư Trương: “Anh Trương, anh trở về đi!”
“Vâng, tiểu thư!” Trương Kiến Kiện rất cung kính, sau đó trực tiếp rời đi.
Nghe đến đây, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra Ngô Huệ Huệ đã rời đi từ lâu, trong lòng tôi cũng yên tâm hơn.
Nhưng Tiểu Mạn lại híp mắt cười với tôi: "Cô gái kia có quan hệ gì với cậu? Làm cậu quan tâm cô ấy nhiều như vậy?"
“Không có quan hệ gì, chỉ là trước đó từng gặp mặt một lần mà thôi! Lúc bị bắt bọn tớ đã tình cờ gặp nhau! Nói chuyện phiếm vài câu, lại bị người ta lầm tưởng là tội phạm nên bị đưa đến đây." Tôi gãi đầu nói.
Cảm xúc của Tiểu Mạn cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ ra hiệu đi ra ngoài, đi tới nhà của cô ấy ngồi, hơn nữa nhà của cô ấy cách đồn cảnh sát cũng không xa.
Tôi cũng không có tâm tư nào khác, mười mấy năm không gặp, hiện tại cũng mệt mỏi, đi qua ngồi một chút, coi như nhận biết đường.
Cho nên, tôi đã đi theo Tiểu Mạn ra khỏi đồn cảnh sát, sau đó chúng tôi vừa đi đường vừa nói chuyện phiếm.
Tôi hỏi Tiểu Mạn làm sao cô ấy biết tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, Tiểu Mạn nói rằng khi tôi và Ngô Huệ Huệ được đưa ra ngoài, cô ấy đã nhìn thấy chúng tôi.
Sau đó, cô ấy hỏi một cảnh sát ở bên cạnh, người này nói tôi là nghi phạm, bị đưa đến đồn cảnh sát.
Trước đó, tôi đã hát với Tiểu Mạn trong phòng riêng, cô ấy đương nhiên biết tôi vô tội, vì vậy cô ấy đã gọi điện thoại cho luật sư Trương, kêu anh ta đi suốt đêm đến đồn cảnh sát để làm người bảo lãnh.