Minh Hôn - 244
Cập nhật lúc: 2024-07-12 16:53:10
Lượt xem: 33
Tắm rửa một cái để rửa sạch bụi bậm mấy ngày qua, lúc này tôi mới thong thả đi ra ngoài.
Lúc này khách hàng đã đi rồi, chỉ còn sư phụ đang ngồi trên ghế bập bênh.
Ông cầm trên tay điếu thuốc, mở miệng hỏi tôi: “Tiểu Phàm, hai ngày nay con đi đâu vậy? Con mang đồ vật gì về vậy?”
Vừa nói vừa nhìn lướt qua túi Càn Khôn và hũ tro cốt ở phía dưới bàn thờ.
Nghe sư phụ hỏi, tôi cũng không giấu giếm mà nói ra mọi chuyện.
“Sư phụ đừng nói nữa, hai ngày qua tràn ngập nguy hiểm, suýt chút nữa con đã mất mạng, người mau nhìn vết thương trên n.g.ự.c của con!”
Nói xong, tôi còn kéo áo lên, để cho sư phụ nhìn thấy n.g.ự.c của mình.
Sư phụ nhìn thấy vết thương trên n.g.ự.c của tôi, lập tức đứng lên từ ghế bập bênh: “Vết cào của quỷ?”
“Đúng vậy là vết cào của quỷ! Đây là của nữ quỷ trong túi Càn Khôn!”
“Ồ! Con là đi ra ngoài đánh nhau với nữ quỷ?”
Tôi cười “Ha hả” vài tiếng: “Ngoại trừ nữ quỷ, còn có quỷ anh……”
Sau đó, tôi đã kể lại những gì đã xảy ra trong hai ngày qua với sư phụ, cộng thêm việc tôi đi đến khách sạn Hoàng Triều để tham dự buổi họp mặt bạn cùng lớp, đã gặp phải tổ chức mắt quỷ, trong đó có một bạn học của tôi là Trương Tử Đào đã trở thành một thành viên của tổ chức mắt quỷ, còn gặp lại Tiểu Mạn.
Trong lúc sư phụ nghe tôi kể lại mọi chuyện, ông vừa ngạc nhiên vừa không kìm được mà la lớn, đến lúc tôi nói xong tất cả những chuyện trong mấy ngày qua mà tôi gặp phải, ông không khỏi hít sâu một hơi, trầm ngâm nhìn tôi đánh giá thật kỹ.
Ngay sau đó, sư phụ bất ngờ vỗ một phát vào bả vai của tôi, cảm khái nói: “Tiểu Phàm! Con vừa mới vào nghề đã liên tiếp gặp phải nguy hiểm như vậy, mà con còn có thể dựa vào bản lĩnh của mình để gặp dữ hóa lành, quả nhiên con có điểm hơn người.”
“Hơn nữa đối với nữ quỷ, đối với quỷ anh con đều có phương pháp xử lý rất thỏa đáng, con có một trái tim đầy chính nghĩa.”
Nói tới đây, sự phụ lập tức nở một nụ cười: “Ha ha ha! Sư phụ không có nhìn lầm! Bản lĩnh này không có truyền lại sai người. Sư phụ hy vọng, sau này con vẫn giữ được trái tim chính nghĩa của mình, sử dụng bản lĩnh mà mình học được để làm chuyện tốt cho người và quỷ, mang lại công lý cho những quỷ hồn đã c.h.ế.t oan ……”
***********
Tôi thật sự không nghĩ tới, sư phụ đối với phương pháp và cách làm của tôi lại vô cùng tán thành và hết sức vui mừng như vậy.
Nhưng thời điểm sư phụ nói đến câu kia, có dùng tới một chữ “Lại”, trong câu người nói “Bản lĩnh này cũng không truyền lại sai người”.
Có ý gì? Chẳng lẽ trừ tôi ra, sư phụ còn có thêm một đệ tử khác?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/244.html.]
Nhưng thấy sư phụ kích động, tôi cũng không nghĩ nhiều, nhất định là sư phụ lỡ lời!.
Nhưng qua lời nói của sư phụ, thì người cũng ủng hộ tôi, thật tốt quá!
Lúc này cả người tôi đều vô cùng phấn khích.
Đương nhiên, bên trong câu chuyện này, tôi cũng đã che giấu đi sự xuất hiện của Thượng Quan Thư.
Không có biện pháp, bởi vì Thượng Quan Thư đã từng nói, tất cả mọi thứ về cô ấy. Trừ khi cô ấy chủ động, thì tôi nhất định phải giữ bí mật.
Cho nên tôi chỉ nói với sư phụ, nói mình dự định sẽ đi tìm một chỗ ở sau núi để chôn cất nữ quỷ, để cô ta có thể hưởng được một ít nhan khói.
Sư phụ nghe vậy thì gật gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ nói việc này là điều tôi nên làm.
Hơn nữa, sư phụ thấy tôi vẫn còn hơi ngại ngùng, liền vẫy tay với tôi: “Được rồi, con làm cũng không tệ. Mấy ngày nay con cũng mệt mỏi rồi, hôm nay con không cần trông cửa hàng, thư giản nghỉ ngơi đi!”
Vừa nghe thấy sư phụ nói vậy, tôi càng thêm vui mừng, cười không khép được miệng.
Sư phụ cho nghỉ, tất nhiên là chuyện tốt rồi.
Tôi cũng không khách sáo, liền nói với sư phụ một tiếng, sau đó tôi đi vào trong phòng ngủ.
Mặc dù bề ngoài tôi và sư phụ chính là thầy trò, nhưng kỳ thật trong lòng tôi luôn xem sư phụ là ông của mình.
Sư phụ cũng xem tôi như cháu ruột mà nuôi dưỡng cho đến lớn, từ nhỏ tôi đã không còn cha mẹ và người thân.
Ở trong trí nhớ của tôi, chỉ có duy nhất sư phụ, vì thế người chính là người thân duy nhất của tôi trên cuộc đời này.
Tối hôm qua, tôi nghỉ ngơi cũng không đủ, trở về nhà liền bắt đầu đi ngủ.
Chờ đến khi ngủ dậy, thời gian đã đến giờ cơm.
Sư phụ làm một bàn đồ ăn ngon, thậm chí người còn nấu canh gà, nói là cho tôi bồi bổ.
Thấy đồ ăn ngon, tôi cũng không khách sáo, tôi nói cảm ơn sư phụ rồi ngồi vào bàn ăn quên cả trời đất.
Bởi vì ban ngày tôi đã nói với sư phụ, cho nên buổi tối tôi liền muốn đem hũ tro cốt của nữ quỷ đi chôn.
Sau khi ăn cơm xong, tôi nói với sư phụ: “Sư phụ, ngày hôm nay cũng là ngày tốt, con định đi ra sau núi chôn hũ tro cốt này xuống đất, cũng coi như cho cô ta một nơi yên nghỉ!”