Minh Hôn - 263
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:24:20
Lượt xem: 42
Sau đó, lão quỷ đột nhiên ngửa mặt lên trời rống to: “Bà già, lão đại lão nhị lão tam…”
Âm thanh rất lớn, dường như đang lan ra khắp nơi trong Mã Vương trấn.
Khi âm thanh rung lên, một trận âm phong bất ngờ thổi lên khắp nơi.
Cát đá bay tứ tung, lá khô bay đầy trời.
Theo cơn gió này xuất hiện, có giọng nói lạnh lùng của một bà lão đã vang lên từ vị trí ngay trước mặt chúng tôi: “Lão già, là người nào không có mắt dám bắt nạt nhà chúng ta?”
"Hừ, thứ c.h.ế.t tiệt cũng dám hại vợ con tao!"
"Chị dâu, lão nhị đến rồi!"
"Chị dâu, lão tam đến rồi!"
Bốn giọng nói đến từ bốn hướng khác nhau.
Sau khi ba giọng nói bất chợt vang lên, những bóng người màu trắng lần lượt lao ra khỏi đám cỏ dại xung quanh và xuất hiện ở quảng trường nhỏ.
Nhìn thấy một màn này, ba người chúng tôi đều c.h.ế.t lặng.
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện có tám lệ quỷ đang đồng loạt đến đây.
Tám lệ quỷ này nam, nữ, già trẻ đều có, xem tư thế thì đều là người một nhà.
Tính cả ba lệ quỷ ở trước mặt, chính xác là ba gia đình, vậy là có mười một người.
Có một chút khác biệt với những gì ông chú tài xế taxi nói, nhưng điều đó không quan trọng.
Một cặp cha mẹ già, ba người con trai và ba người con dâu, ba đứa cháu.
Một tiểu quỷ mới bốn, năm tuổi. Tiểu quỷ còn lại tầm tám, chín tuổi, đều là con trai.
Bây giờ nhìn thấy mười một quỷ hồn tụ tập lại với nhau, tim tôi bất giác đập mạnh.
Mẹ nó, đây chắc chắn là một ổ quỷ.
Một gia đình đều là lệ quỷ, đêm nay sẽ là một đêm chiến đấu không ngừng.
Dương Tuyết và Bạch Phong nhìn thấy đối phương đã gọi viện binh cho nên không dám khinh suất, thậm chí tay của Bạch Phong còn đưa lên túi của mình, rõ ràng là cậu ta đang có dự định muốn cắn thuốc.
Nhưng hai người đều đồng thời nhanh chóng rút lui về phía tôi, tạo thành một tam giác phòng thủ.
Dương Tuyết thấy tôi còn chưa g.i.ế.c nữ quỷ trung niên, không khỏi lạnh lùng nói: "Trong nghề này của chúng ta, điều tối kỵ nhất chính là mềm lòng, có đôi khi cứu không được tất cả quỷ hồn!"
Vốn tôi muốn phản bác Dương Tuyết, nhưng khi mở miệng lại phát hiện mình không còn gì để nói.
Dương Tuyết nói đúng, đôi khi, tôi cứu không được bao nhiêu quỷ hồn.
Nếu tôi không g.i.ế.c nữ quỷ trung niên này ngay bây giờ, có lẽ lát nữa khi nữ quỷ này đứng dậy sẽ cắn c.h.ế.t tôi.
“Lão Đinh, nữ quỷ trung niên đang rất đau đớn, mau kết thúc đi!” Bạch Phong cũng nói.
Nghe đến đây, tôi không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/263.html.]
Tôi không phải là thánh mẫu bạch liên hoa, tôi chỉ là một người trừ tà, trách nhiệm hàng đầu của tôi là bảo vệ lợi ích của những người còn sống.
Nhưng trước đó tôi phải giữ được mạng của mình đã.
Nghĩ đến đây, tôi lại liếc mắt nhìn nữ quỷ trung niên đang nằm trên mặt đất, bà ta rất khó chịu, thân thể không ngừng lăn lộn.
Thấy vậy, tôi hung hăng cắn chặt răng, nói với nữ quỷ trung niên: "Chị gái à, thật xin lỗi!"
Nói xong, tôi đ.â.m mạnh thanh kiếm gỗ đào trong tay xuống.
“Vù” một tiếng, trực tiếp xuyên thủng n.g.ự.c của nữ quỷ trung niên.
Bà ta bị đau, lập tức kêu lên một tiếng “A” thảm thiết, tay chân giãy giụa mấy lần.
Cũng chỉ là mấy lần mà thôi, sau đó liền ngừng lại.
Sau đó, tôi thấy những luồng khí đen đang tràn ra dọc theo vết thương trên n.g.ự.c của nữ quỷ trung niên.
Mà lúc này thân thể nữ quỷ trung niên cũng trở nên chập chờn, dần dần bắt đầu mơ hồ.
Rõ ràng nữ quỷ trung niên sắp hồn phi phách tán.
Nếu không phải tình thế bắt buộc, tôi thật sự không muốn g.i.ế.c bà ta, tôi muốn giúp bà ấy.
Nhưng không ai biết, trong lòng tôi đã tự trách bản thân.
Nữ quỷ trung niên vốn đang mơ hồ, trước khi hồn phi phách tán đã xuất hiện đồng tử, khôi phục lại một chút lí trí.
Bà ta nằm trên mặt đất, chỉ nhìn tôi.
Miệng yếu ớt, nhẹ nhàng nói với tôi một câu: “Bây, bây giờ, tôi, rốt cuộc, rốt cuộc có thể, có thể giải, giải thoát rồi…”
**********
Sau khi nữ quỷ trung niên đột nhiên nói ra một câu như vậy, thân ảnh đang mơ hồ hư ảo kia lập tức tan thành mây khói, hóa thành một tia sáng nhỏ, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi.
Sau khi nữ quỷ trung niên biến mất, tất cả lệ quỷ ở cách đó không xa đều phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
"Chết tiệt! Mày dám g.i.ế.c vợ tao!"
"Chị dâu!"
"..."
Thanh âm trầm thấp và đầy hận thù.
Nhưng lúc này tôi không để ý đến những điều đó.
Nhướng mày nhìn những tia sáng đang tiêu tán, ngẩng đầu nhìn phương hướng chúng tan biến, không khỏi nhớ tới cảnh tượng trước khi nữ quỷ trung niên biến mất.
Rõ ràng là bà ta sắp hồn phi phách tán, nhưng ánh mắt và nét mặt của bà ta có vẻ rất thoải mái và đang mong chờ điều đó.
Lúc này Dương Tuyết và Bạch Phong thấy tôi đang ngây người, lập tức nói: “Lão Đinh, đừng thất thần nữa, chuẩn bị chiến đấu đi!”
Nghe đến đây tôi mới sực tỉnh.