Minh Hôn - 271
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:26:51
Lượt xem: 28
Nói xong, nữ quỷ cũng không nhịn được nữa, bắt đầu khóc lớn.
Biểu cảm của tôi và Dương Tuyết đều rất nghiêm túc, cũng không phản bác lại.
Nhưng lúc này lão quỷ lại đột nhiên đứng ra: "Đây đều là số mệnh, các đạo trưởng đã cố gắng hết sức rồi. Huống chi, khi đám thằng hai rời đi, chẳng phải đã lộ ra nụ cười vui vẻ sao! Có khi hồn phi phách tán còn tốt hơn là lúc nào cũng chịu đựng đau khổ giày vò, lúc nào cũng sống trong thù hận…”
"Nhưng cha à. . ."
Nữ quỷ tựa hồ còn muốn nói gì đó nhưng đã bị lão quỷ trách mắng: "Đã nói là không có việc gì, con còn muốn ở chỗ này tiếp tục g.i.ế.c người sao? Con muốn mỗi ngày đều phải chịu đựng sát khí hành hạ trong đau khổ sao? Con phải nhớ kỹ, chúng ta không phải do ba vị đạo trưởng này giết, mà là do tên yêu đạo kia đã đem hồn phách của chúng ta luyện hóa thành lệ quỷ. Bây giờ chúng ta nhất định phải nói cho rõ ràng... "
Nữ quỷ bị lão quỷ mắng, lại nhỏ giọng khóc, nhưng vẫn là nhẹ giọng đáp: "Vâng!"
Lão quỷ nói xong, lại nhìn mấy con quỷ còn lại, chậm rãi thở dài: "Tuy rằng bà ấy và những người khác đều đã rời đi, nhưng bọn họ đã được giải thoát, chúng ta còn sống, thì hãy sống thật tốt."
Địa vị của lão quỷ trong gia đình hẳn là cao nhất.
Sau khi ông ta nói xong, tất cả đều cung kính gật đầu.
Thấy đám con cháu đã khôi phục lại lý trí, lão quỷ lập tức quay mặt về phía ba người chúng tôi, chắp tay vái chào.
Lão quỷ đã thanh tỉnh lại, cũng là một ông lão biết phân biệt đúng sai.
Bây giờ ông ta chủ động chắp tay vái chúng tôi, chúng tôi đương nhiên không dám chậm trễ.
Tôi vội vàng chắp tay để đáp lễ lại.
Lão quỷ sau khi chắp tay thì mở miệng nói: "Đạo trưởng, đội ơn các vị đã giải thoát cho chúng tôi, ân tình này chỉ có thể để kiếp sau báo đáp."
Nói xong, lão quỷ dẫn đầu cúi đầu hành lễ về phía ba người chúng tôi.
Sau khi lão quỷ cúi đầu, tiểu nữ quỷ và những con quỷ còn lại cũng đồng loạt cúi đầu hành lễ với chúng tôi để tỏ lòng biết ơn.
Thấy tất cả bọn họ đều cúi đầu trước chúng tôi, tôi nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ.
Giết vợ con ông ấy, còn nhận lễ từ ông ấy, tuy là tình thế bắt buộc nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này Dương Tuyết mới nói: "Bọn họ đã thanh tỉnh lại, anh có thể để họ dẫn đi tìm bạn mình! Tôi sẽ lập tế đàn ở chỗ này, lát nữa sẽ đưa bọn họ xuống địa phủ!"
Nghe Dương Tuyết nói như vậy, lúc này tôi mới chợt nhớ đến Tiểu Mạn.
Tôi ngẩng đầu hỏi: “Ông à, Tiểu Mạn, bạn của cháu bị lạc đến đây, mọi người có thể dẫn cháu đến chỗ mà cô ấy đã biến mất không?”
Trong lúc nói chuyện, tiểu nữ quỷ đã nói sơ qua với những người khác về chuyện của Tiểu Mạn.
Lão quỷ khẽ gật đầu: "Đạo trưởng, bên này..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/271.html.]
Vừa nói lão quỷ vừa đi trước dẫn đường.
Tôi không chần chừ liền đuổi theo.
Hàn Tuyết Phong thấy tôi đi qua, cũng lắc lư đi tới: "Nhóc con, Phong ca đi cùng cậu tới đó!"
Nghe Phong ca nói như vậy, rõ ràng anh ấy có ý muốn bảo vệ tôi.
Rốt cuộc, tôi đi cùng với năm con quỷ, Dương Tuyết lại muốn lập một tế đàn ở đây.
Với đạo hạnh hiện tại của tôi, nếu có vấn đề gì xảy ra, tôi chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Tôi cũng không từ chối lòng tốt của Phong ca, khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, tôi và Phong ca rời khỏi quảng trường nhỏ đi cùng với năm con quỷ, đi về phía con đường ở phía sau trấn.
Những con đường phía sau, hầu như đều là những ngôi nhà cũ, bao nhiêu năm rồi không có ai ở, dột nát đến không tưởng được.
Rẽ trái rẽ phải, cuối cùng chúng tôi đi đến một con hẻm tối đen đầy mùi ẩm mốc.
Tôi vừa tới nơi này, lão quỷ liền nói: "Đạo trưởng, cô gái và những người khác mà cậu nhắc tới đều biến mất ở nơi này."
Tôi khẽ gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, cũng không có phát hiện gì.
Tôi vừa định hỏi bọn họ đã tìm trong mấy nhà xung quanh chưa.
Kết quả không đợi tôi mở miệng, dường như lão quỷ đã nhìn ra suy nghĩ của tôi, trực tiếp nói: "Chúng tôi đều đã tìm trong những căn nhà xung quanh đây, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của họ."
Nghe đến đây, tôi lại nhíu mày.
Đám người của Tiểu Mạn đang trốn ở đâu? Tôi cảm thấy khó hiểu, đi dọc theo con hẻm ở phía trước.
Nhưng vào lúc này, Phong ca đột nhiên nói: "Anh nói này nhóc con, cậu đừng có im lặng như thế! Nơi này hiện tại không có quỷ, cậu có thể kêu to một tiếng, cứ mù quáng tìm loạn để làm gì?"
Phong ca không chút để ý, tùy tiện nói.
Nghe vậy, trong lòng tôi “lộp bộp” một cái, chợt lộ ra vẻ kinh hỉ.
Đúng nha, tôi thực là ngốc mà.
Tôi cũng không chần chừ, lập tức hét to với xung quanh: "Tiểu Mạn! Triệu Tiểu Mạn..."
Âm thanh rất lớn, trong màn đêm yên tĩnh này có thể truyền ra toàn bộ trấn.
Nhưng điều kì lạ là, mặc cho tôi đã hét lên liên tục mấy lần, xung quanh vẫn không có tiếng đáp lại.