Minh Hôn - 289
Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:42:17
Lượt xem: 38
Còn nói quê hương của bọn họ đang quy hoạch một con đường cao tốc, vừa lúc đi ngang qua phần mộ tổ tiên của ông ấy.
Nếu đúng là vậy, ông ấy sẽ mời chúng tôi di chuyển phần mộ tổ tiên cho gia đình ông ấy.
Tôi không để ý lắm, chỉ cười cười nói cũng được, đến lúc đó thì gọi cho tôi...
Vì lăn lộn cả đêm nên trông ai cũng mệt mỏi về tinh thần lẫn thể chất.
Trò chuyện trên xe được một lúc, từng người một trong chúng tôi đều chìm vào giấc ngủ.
Khi mở mắt ra lần nữa, chúng tôi đã đến nội thành, trường nghệ thuật Thanh Sơn.
Dương Tuyết dụi dụi mắt, vừa nhìn thấy cổng trường liền vươn eo, lộ ra dáng người thướt tha.
Trong xe hình ảnh đó đập thẳng vào trong mắt tôi, nhưng Dương Tuyết không thèm để ý.
Sau khi vươn vai, cô ấy chào chúng tôi một tiếng: "Ầy! Đến chỗ tôi rồi, mọi người đi đường cẩn thận! Về nhà thì nhắn tin WeChat cho tôi nhé."
Nói xong, Dương Tuyết liền mở cửa xuống xe.
Không quay đầu lại, tùy tiện chải chải tóc rồi thản nhiên đi thẳng vào trường.
Chúng tôi đều là người quen nên không nói lời khách sáo.
Chỉ là không rời mắt nhìn Dương Tuyết đi ngày càng xa qua cửa kính xe. Huống chi dáng người của Dương Tuyết thực sự rất đẹp, nhìn từ phía sau tuyệt đối là cực phẩm.
Tiểu Mạn ngồi ở bên cạnh thấy tôi vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Tuyết, không khỏi trợn mắt lên: “Còn nhìn, người cũng đi rồi!”
Nghe Tiểu Mạn nói, tôi mới sực tỉnh. Cũng không để ý đến lời nói của cô ấy, chỉ kêu ông chú tài xế taxi lái xe đi.
Kết quả là không biết dây thần kinh nào của Tiểu Mạn bị chập mạch, lúc này liếc tôi một cái, trực tiếp mắng tôi là “đồ háo sắc”.
“Háo sắc?” Tôi bối rối.
"Còn không phải háo sắc? Vừa rồi cậu cứ nhìn chằm chằm vào m.ô.n.g của cô ấy..." Tiểu Mạn trực tiếp phản bác.
Vừa nghe thấy lời này, suýt chút nữa tôi đã phun ra một búng máu. Chỉ mới liếc mắt nhìn Dương Tuyết rời đi, lại biến thành nhìn chằm chằm cái m.ô.n.g của cô ấy?
Mịa nó tôi đúng là bị oan mà! Kết quả Vu Na ngồi bên cạnh hay ông chú tài xế taxi đang lái xe đều bất giác mỉm cười.
Tôi trợn mắt không thèm giải thích, đúng là hết chỗ nói rồi.
Một lúc sau, tôi đã nhìn thấy nhà ga cách đó không xa nên cùng Bạch Phong chuẩn bị xuống xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/289.html.]
Vì vậy, tôi nói với Tiểu Mạn và Vu Na: "Tiểu Mạn, Vu Na, chúng tôi phải xuống xe ở phía trước. Tôi ở đây có hai lá bùa, hai người mang theo về nhà nhúng một ít m.á.u gà sống, sau đó dán chúng lên đầu giường. Sau ba tháng thì có thể xé xuống!"
Nói xong, tôi đưa hai lá bùa cho họ.
Tiểu Mạn vẫn mặc kệ tôi, nhưng sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, bọn họ cũng kiêng kị, sợ lại gặp phải mấy thứ bẩn thỉu như vậy.
Cho nên Tiểu Mạn vẫn cẩn thận cất lá bùa tôi đưa, nhưng vẫn không nói chuyện với tôi.
Chỉ có Vu Na nói "Cảm ơn", chờ đến khi tới nhà ga, tôi lay Bạch Phong đang ngồi ngủ ở ghế lái phụ tỉnh dậy.
Bởi vì trời đã sáng, thời gian Phong ca xuất hiện đã đến giới hạn, vì vậy người thức dậy lúc này là Bạch Phong.
Bạch Phong có chút bối rối: "Đây là đâu?"
Hiện tại tôi không có thời gian để giải thích với cậu ấy, chỉ nói: “Chuyện này nói sau, trước tiên xuống xe đã!”
Nói xong, tôi mở cửa xe và xuống xe cùng Bạch Phong.
Sau đó tôi nói với ông chú tài xế taxi: “Làm phiền chú chở họ đến cửa của tiểu khu!”
Ông chú tài xế taxi tuy mắt đỏ hoe nhưng vẫn hăng hái: "Được rồi! Đi thôi..."
Nói xong, ông chú tài xế taxi nhấn ga lái xe đi.
Tiểu Mạn liếc mắt nhìn tôi, Vu Na vẫy tay với tôi, sau đó liền rời khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Bạch Phong nhìn chiếc taxi đi xa, nghi ngờ nói: "Lão Đinh, tình hình tối hôm qua thế nào? Hình như thân thể của tôi bị thương có chút nặng."
Tôi đốt một điếu thuốc, rồi kể cho lão Phong nghe mọi chuyện đã xảy ra sau khi Phong ca xuất hiện.
Lão Phong nghe xong, không khỏi há hốc mồm nói: "Lại là tổ chức Mắt Quỷ này, khó trách anh của tôi cũng không phải là đối thủ, thật không biết tổ chức này đã hại bao nhiêu người!"
Tôi cau mày gật đầu: "Đúng vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng quét sạch bọn chúng!"
Tôi nhẹ nhàng nói, đồng thời cùng Bạch Phong đi về phía nhà ga ...
Chúng tôi lên xe, thỉnh thoảng lại nói về chuyện xảy ra đêm qua.
Ngoại trừ không nói về Thượng Quan Thư, những chuyện khác tôi đều kể với Bạch Phong.
Bạch Phong nghe vậy cũng giật mình, không ngờ tối hôm qua lại nguy hiểm như vậy, đạo hạnh của lão yêu bà lại cao như thế, chỉ cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Nhưng cả hai chúng tôi đều có thể chắc chắn, sau lần này, lão yêu bà nhất định sẽ hận chúng tôi đến thấu xương.
Hơn nữa chúng tôi liên tục xâm nhập vào bên trong tầm mắt của tổ chức Mắt Quỷ, rất có thể sau này chúng tôi sẽ trở thành mục tiêu của những kẻ này, thậm chí còn bị trả thù.