Minh Hôn - 294
Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:32:43
Lượt xem: 27
Nhưng người đàn ông trung niên lại hoảng loạn đến nỗi không biết phải làm sao, quay đầu liền trừng mắt với Độc đạo trưởng: “Ông làm ăn kiểu gì thế, sao bệnh của mẹ tôi càng ngày càng nghiêm trọng hơn? Nếu mẹ tôi có gì bất trắc, tôi đập vỡ bảng hiệu của nhà ông…”
Độc đạo trưởng không tức giận, cũng không nói gì.
Nhưng bà lão đang nôn mửa lại túm lấy người đàn ông trung niên: “Con, con ơi!”
“Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ nói, mẹ cứ nói đi…” Người đàn ông trung niên đã bật khóc.
Mà bà lão kia lại cố gắng thở gấp mấy hơi, tình hình bắt đầu trở nên ổn hơi, bà ấy lau lau miệng: “Mẹ, mẹ không có việc gì, bây giờ, bây giờ mẹ đã đỡ hơn nhiều…”
Người đàn ông trung niên vừa nghe được lời này, lập tức vui vẻ.
“Mẹ, mẹ có thật sự ổn không?”
“Ổn, còn, còn không mau xin lỗi sư phụ thuốc đi, cái tính xấu này của con, bảo sao mãi không có vợ…”
Giờ phút này, không chỉ có người đàn ông trung niên, cả tôi và Bạch Phong đều đã bình tĩnh lại.
Cách của Độc đạo trưởng quả nhiên rất tuyệt! Đối với loại bệnh hiểm nghèo không biết tên này, ông ấy không cần xét nghiệm, không tiêm, cũng không có ảnh chụp, chỉ dùng kim châm là có thể chữa trị, hơn nữa hiệu quả còn rất nhanh.
Y thuật này quả thực không thể chê nổi, như Hoa Đà sống lại!
Người đàn ông trung niên cũng chỉ là một người nhà quê, tính tình thẳng thắn.
Vừa rồi, tuy rằng ông ta có đe doạ Độc đạo trưởng, nhưng lúc này lại xin lỗi Độc đạo trưởng rất chân thành, hơn nữa ông ta còn cảm ơn ơn cứu mạng của Độc đạo trưởng.
Độc đạo trưởng cũng không để ý, chỉ phất phất tay: “Không có việc gì, lát nữa tôi sẽ kê đơn thêm một vài loại thuốc, sau khi trở về anh nhớ đun cho mẹ anh uống là được!”
Người đàn ông trung niên kia liên tục nói cảm ơn, ông ta vui mừng đến mức suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt Độc đạo trưởng.
Nhưng lúc này, Độc đạo trưởng lại đi tới trước mặt bà lão rồi nói: “Chị gái này, gần đây chị có ăn nhầm phải thứ gì không? Từ khi nào chị cảm thấy được thân thể mình không thoải mái?”
Bà lão nghe Độc đạo trưởng dò hỏi, chần chờ một chút, sau đó nói: “Bà già này ngày thường cũng không ăn mấy thứ lung tung, chỉ ăn một chút rau dưa do nhà trồng mà thôi! Còn về việc thấy không thoải mái, thì sáng nay tôi thấy hơi váng đầu, sau khi ăn cơm trưa, thì tôi cảm thấy bụng mình vô cùng khó chịu.”
Độc đạo trưởng nghe đến đó, im lặng một chút.
Ngay sau đó, ông tiếp tục hỏi thăm: “Trong hai ngày gần đây, đặc biệt là bắt đầu từ tối hôm qua, chị nghĩ lại cho cẩn thận, thật sự là không ăn cái gì sao? Hoặc là đụng vào cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/294.html.]
Bà lão đã tuổi lớn, phải suy nghĩ mất một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên mở miệng nói: “Đúng rồi, chạng vạng hôm qua, lúc tôi đi cắt cỏ heo, tôi có ăn mấy quả địa đầu ở trong núi.”
“Quả địa đầu?” Độc đạo trưởng hoài nghi.
Bà lão gật đầu: “Ngoại trừ quả đó, bà già này thật sự không ăn cái gì khác nữa!”
Quả địa đầu này là trái cây của một loài thực vật thân cỏ ở chỗ chúng tôi, mọc trên mặt đất, màu đỏ, vị hơi ngọt.
Nhưng thứ này căn bản không có độc, khi còn nhỏ tôi cũng thường xuyên chạy vào núi hái ăn.
Kết quả, bà lão vừa dứt lời, người đàn ông trung niên cũng mở miệng nói: “Mấy ngày nay con cũng ăn quả địa đầu, mà có việc gì đâu! Mẹ, hay là mẹ ăn nhầm nấm độc ở trong núi?”
Bà lão lắc đầu, khẳng định mình chỉ ăn quả địa đầu, còn lại chỉ ăn rau dưa do nhà trồng thôi.
Tôi đứng bên cạnh, thấy hỏi mãi cũng chẳng ra thông tin gì, cũng không quan tâm nhiều nữa.
Dù sao Độc đạo trưởng cũng đã chữa hết bệnh rồi, giờ để hai mẹ con kia về nhà và nhắc nhở chú ý vệ sinh, chắc cũng ổn thôi.
Nhưng nào ngờ Độc đạo trưởng rất để ý tới chuyện này, thấy hỏi mãi không được gì, ông ấy liền nói: “Vậy đi, tối nay tôi đi theo hai người về nhà. Nhất định phải điều tra ra nguyên nhân của việc này! Tránh để bệnh nguy hiểm này lại tái phát.”
Đêm nay đi luôn? Gấp như vậy sao?
Bà lão và người đàn ông trung niên cũng rất kinh ngạc, nhưng cảm thấy đây là vì muốn tốt cho mình nên cũng không nói gì.
Bạch Phong hỏi một câu: “Sư phụ, sắc trời đã muộn thế này, sư phụ thật sự muốn đi luôn trong tối nay à?”
Kết quả, Độc đạo trưởng lại lộ ra sắc mặt rất là nghiêm túc: “Đúng vậy, tối nay đi luôn. Sư phụ còn muốn đem nó về!”
Vừa nghe thấy Độc đạo trưởng muốn mang nó về, tôi lập tức nổi lên sự hoài nghi.
Đi điều tra nguồn gốc của độc tính mà thôi, sao còn phải mang cả cái cây đó về? Đây có phải là đi bắt quỷ đâu.
Nhưng vừa nghĩ tới đây, trong lòng tôi bỗng vang lên một tiếng “Lộp bộp”.
Mang cái cây kia về, tối nay phải đi ngay, thái độ của Độc đạo trưởng còn nghiêm túc như vậy.
Chuyện này nhất định không phải đơn giản như vẻ bề ngoài, có gì đó không ổn, Độc đạo trưởng nói như vậy tất có ẩn ý.