Minh Hôn - 300
Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:34:35
Lượt xem: 35
Những dấu vết do lũ trùng bò qua để lại hiện giờ cho thấy, chúng nó đã tới hầm khí sinh học.
Bây giờ tôi mới ngẫm lại, có phải lũ trùng này được nuôi dưỡng thông qua xác c.h.ế.t của lũ chó hay không?
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng không nói ra, chỉ tiếp tục đi dọc theo dấu vết phía trước để tìm kiếm.
Bởi vì hầm khí sinh học cũng không xa, nên đi chẳng bao lâu, chúng tôi đã đi tới bên ngoài hầm khí sinh học.
Tuy nhiên, vừa đến nơi này, chúng tôi đã thấy bên cạnh hầm khí sinh học có một chiếc đèn dầu, bên cạnh đèn dầu còn có bóng người.
Bây giờ đã là mười hai giờ đêm rồi, ai còn rảnh rỗi đi tới hầm khí sinh học này chứ?
Rõ ràng, tôi chắc đến tám, chín phần, cái bóng kia chính là của kẻ điều khiển lũ trùng, là hung thủ muốn làm hại cả nhà dì Phùng.
Độc đạo trưởng đi ở phía trước nhìn thấy cảnh này, đột nhiên giơ tay lên, ý bảo chúng tôi dừng lại.
Đồng thời tôi nghe thấy ông ấy nói nhỏ: “Tất cả ngồi xổm xuống, tắt đèn pin đi, đừng nói gì cả!”
Chúng tôi không chút do dự, nhanh chóng tắt đèn pin đi, ngồi xổm tại chỗ, lợi dụng bụi cây bên cạnh để che giấu cơ thể của mình.
Thông qua ánh sáng của đèn dầu kia toả ra cùng với ánh trăng, chúng tôi có thể nhìn thấy người nọ đang ngồi xếp bằng bên cạnh hầm khí sinh học, trước mặt hắn hình như còn đặt một chiếc lư hương và một số đồ vật khác.
Trong lúc chúng tôi đang quan sát người nọ, anh Phùng đột nhiên mở miệng nói: “Đó, đó không phải là trưởng làng sao? Chúng tôi chẳng có thù oán gì với trưởng làng cả! Sao trưởng làng lại muốn làm hại chúng tôi?”
“Biết người, biết mặt, không biết lòng, chờ một chút, trước tiên phải xác định xem có phải là trưởng làng hay không đã!” Độc đạo trưởng nói, đồng thời chăm chú quan sát người nọ.
Khoảng chừng mười phút sau, trưởng làng đang ngồi khoanh chân bên hầm khí sinh học đột nhiên động đậy, hai tay của ông ta bắt đầu nhanh chóng kết ấn.
Cuối cùng, ông ta bỗng quát khẽ một tiếng: “Vạn trùng pháp, thu!”
Nói xong, trưởng làng chỉ vào chiếc lư hương đặt trước mặt mình.
Chỉ trong nháy mắt, trong chiếc lư hương xuất hiện một quả cầu lửa màu xanh lục, lúc này ngọn đèn dầu bên cạnh cũng phát ra tiếng ngọn lửa cháy “hô hô hô”, ngay cả ngọn lửa lúc này cũng đổi màu, biến thành một màu xanh lục quỷ dị.
Nhìn thấy vậy, sắc mặt của tất cả chúng tôi đều thay đổi.
Độc đạo trưởng hừ lạnh một tiếng: “Không sai được, người này chính là hung thủ, hơn nữa ông ta còn là yêu đạo Miêu cổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/300.html.]
*********
Tuy rằng không biết vì sao người này phải làm hại hai mẹ con dì Phùng và anh Phùng, nhưng nếu Độc đạo trưởng đã xác định đối phương là yêu đạo, vậy thì không cần nói gì nữa, cứ trực tiếp ra tay thôi.
Nghe Độc đạo trưởng nói xong, tôi cũng không dám nói gì thêm, trực tiếp rút thanh kiếm gỗ đào từ trong bao kiếm ra.
Bạch Phong cũng vậy, dì Phùng và anh Phùng đứng ở bên cạnh thấy hai người chúng tôi đột nhiên rút kiếm gỗ đào ra, lại nghe được lời nói vừa rồi của Độc đạo trưởng, lúc này, sắc mặt của họ rất kinh ngạc.
Đồng thời, tôi nghe thấy anh Phùng nói: “Đào, kiếm gỗ đào, các người, các người không chỉ là thầy thuốc mà còn là đạo sĩ?”
Nghe thấy anh Phùng hỏi, khóe miệng tôi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mỉm: “Đúng vậy, chúng tôi còn là đạo sĩ.”
Tôi vừa dứt lời, Bạch Phong liền nói tiếp: “Nói thật cho các người biết! Dì Phùng không chỉ đơn giản là bị đầu độc, mà là bị yêu nhân hạ Miêu cổ! Mà yêu nhân kia, chính là trưởng làng mà các người vừa nhắc tới!”
Nói xong, chúng tôi lại nhìn về phía ông lão nhỏ bé đang thi triển thuật pháp cách đó không xa.
Dì Phùng và anh Phùng đều ngây người, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, trong lúc nhất thời họ không biết nên nói gì.
Bỗng nhiên, Độc đạo trưởng lên tiếng: “Hai người cứ đứng ở đây, đừng đi tới chỗ đó! Tiểu Phàm, Tiểu Phong, chúng ta đi!”
Nói xong, Độc đạo trưởng nhảy ra khỏi bụi cây trước, lập tức đi thẳng về phía yêu đạo Miêu cổ kia.
Đương nhiên, tôi và Bạch Phong cũng nhanh chóng đuổi theo, đây là lần đầu tiên tôi được gặp một yêu đạo Miêu cổ, thần kinh khá căng thẳng, nên tôi cũng cẩn thận quan sát đối phương.
Trước kia tôi có nghe nói, thủ đoạn mạnh nhất của loại người này chính là lũ trùng.
Nếu bạn không để ý, hắn chỉ cần ném một con trùng ra ngoài là đủ ăn tươi nuốt sống bạn, hoặc đầu độc bạn ngay tại chỗ.
Độc đạo trưởng đi về phía trước vài bước, ông ấy gầm nhẹ một tiếng: “Yêu đạo Miêu cổ, mày tới ngày c.h.ế.t rồi!”
Nói xong, Độc đạo trưởng tung người lên với tốc độ cực nhanh.
Cùng lúc đó, lão già nhỏ bé kia cũng nghe thấy tiếng của Độc đạo trưởng, ông ta quay đầu lại nhìn theo bản năng.
Qua ánh trăng, ông ta phát hiện ra cả ba người chúng tôi đang tiến thẳng đến chỗ ông ta.
Mà trong tay tôi và Bạch Phong còn cầm kiếm gỗ đào, nên ông ta rất sửng sốt, bởi vì kiếm gỗ đào chính là biểu tượng nổi bật nhất của người trừ tà chúng tôi.