Minh Hôn - 321
Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:46:37
Lượt xem: 36
Chúng tôi thực sự sợ Độc đạo trưởng sẽ c.h.ế.t trước khi được đưa đến bệnh viện.
Bạch Phong liên tục hét lên: "Sư phụ, sư phụ, người phải cố lên..."
Chúng tôi rời Phùng gia câu, chạy khoảng nửa giờ, đến con đường thông tới thị trấn gần nhất, rồi tiếp tục chạy dọc theo con đường đến thị trấn.
Khoảng mười phút sau, một chiếc xe tang quen thuộc chạy tới.
Là xe tang của nhà tang lễ, do Lão Tần gia lái.
Lão Tần gia ngoài mặt có quan hệ không tốt với Độc đạo trưởng, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung người sư đệ này.
Xe vừa dừng lại, Lão Tần gia đã quát chúng tôi: “Lên xe đi!"
Đang nói thì sư phụ đang ở trong xe đã mở cửa ra.
Tôi và Bạch Phong đương nhiên không dám chậm trễ mà nhanh chóng lên xe.
Lão Tần gia thấy Độc đạo trưởng đã hôn mê bất tỉnh, m.á.u me khắp người, không khỏi gầm lên: “Đồ yêu đạo c.h.ế.t tiệt, sớm muộn gì tao cũng sẽ cho mày đền mạng…”
Nói xong, Lão Tần gia đạp chân ga, trực tiếp quay đầu đi hướng bệnh viện.
************
Tình hình hiện tại của Độc đạo trưởng không lạc quan lắm, vừa lên xe sư phụ đã lấy hộp thuốc ra và kiểm tra vết thương cho Độc đạo trưởng một lần nữa, lần thứ hai bôi thuốc băng bó để cầm máu.
“Chết tiệt, sao lại bị thương nặng như vậy!” Sư phụ vẻ mặt u ám nói.
Tôi nhíu mày: "Sư phụ, Độc tiền bối bị một chiếc chùy sắt đen đ.â.m vào, vết thương rất sâu, không biết nội tạng có bị thương không."
Tôi nhanh chóng mở miệng nói với đám người sư phụ về những gì tôi biết.
Lão Tần gia đang ngồi phía trước lái xe cũng rất tức giận: "Cái tên Quỷ Tam Nguyên khốn kiếp này, lần trước để ông ta chạy thoát, lần sau nhất định sẽ đánh ông ta hồn phi phách tán!"
Vừa nói xong, Lão Tần gia lại tăng tốc thêm một chút.
Mặc dù tình trạng của Độc đạo trưởng không tốt, nhưng dương hỏa của Độc đạo trưởng lại chưa bao giờ bị dập tắt.
Chỉ cần dương hỏa của Độc đạo trưởng vẫn cháy thì vẫn còn hy vọng chữa khỏi.
Bây giờ chúng tôi đang hoàn toàn chạy đua với thời gian.
Bệnh viện trong trấn chắc chắn không chữa được, nếu chỉ là những vết bầm bình thường thì vẫn có thể chữa trị được.
Những vết thương của Độc đạo trưởng có khả năng làm tổn thương đến nội tạng, chắc chắn là không thể chữa khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/321.html.]
Cho nên Lão Tần gia căn bản không có ý định trở lại thị trấn, mà là đi thẳng đến bệnh viện trong thành phố.
Tốc độ rất nhanh, hơn nữa chúng tôi còn đang ở trong một chiếc xe tang.
Trong mắt người ngoài, loại xe chở người c.h.ế.t của chúng tôi là rất xui xẻo. Ngay cả trên đường, bọn họ hầu như luôn giữ khoảng cách an toàn, gần như sẽ không tranh đường với chúng tôi.
Hơn nữa, Lão Tần gia lái xe đều mở đèn nhấp nháy, bấm còi liên tục, đường đi vốn dĩ tốn hơn một giờ nhưng lại bị Lão Tần gia lái trong vòng một giờ.
Lúc này, sắc mặt của Độc đạo trưởng vô cùng tái nhợt khó coi, có thể nói gần như ngàn cân treo sợi tóc.
Tôi vừa đến cổng bệnh viện, lão Phong đã ôm Độc đạo trưởng lao vào.
Tôi cũng chạy tới phía trước, xin bác sĩ mau chóng chữa trị.
Bệnh viện này cũng rất có tâm, thấy bệnh nhân bên chỗ chúng tôi đang nguy kịch, bọn họ vội vàng chạy tới khám.
Tất nhiên là chi phí không hề thấp.
Nhưng bây giờ cứu người quan trọng nhất nên tôi cũng không nghĩ nhiều.
Bệnh viện tiêm một mũi cho Độc đạo trưởng, truyền máu, rồi đẩy Độc đạo trưởng vào phòng phẫu thuật.
Mấy người chúng tôi lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật. Đôi mắt Bạch Phong đỏ hoe, cứ nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật.
Sau khoảng một tiếng, bác sĩ bước ra.
Thấy bác sĩ bước ra, chúng tôi lập tức vây đến.
“Bác sĩ, sư phụ tôi thế nào rồi?” Lão Phong lên tiếng trước.
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, thở phào nhẹ nhõm: "Người nhà của bệnh nhân yên tâm đi, ca mổ rất thành công. Hung khí quá cùn không làm tổn thương tới cơ quan nội tạng. Các chỉ số của bệnh nhân đang dần trở lại bình thường, ý chí muốn sống của bệnh nhân cũng rất tốt. Dựa theo tình hình này, chỉ cần nằm viện điều trị, theo dõi một thời gian, sau đó là có thể xuất viện!"
Tất cả chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều đó.
Cuối cùng cũng cướp lại được Độc đạo trưởng từ quỷ môn quan. Bây giờ nghe thấy bác sĩ nói như vậy, hòn đá treo trên n.g.ự.c cuối cùng cũng rơi xuống.
Bởi vì Độc đạo trưởng còn phải làm một số kiểm tra đo lường nên bây giờ chúng tôi vẫn chưa thể gặp ông ấy.
Hiện tại Độc đạo trưởng đã "không sao", sư phụ thấy tôi và Bạch Phong cũng đã lăn lộn cả đêm nên bảo chúng tôi ra ngoài ăn chút gì đó.
Bạch Phong liếc nhìn phòng phẫu thuật vài lần trước khi cùng tôi rời bệnh viện và ngồi ăn ở một tiệm cơm nhỏ gần đó.
Đã quá trưa, khách đến cũng khá đông, phần lớn đều tranh bàn để ăn.
Tôi và Bạch Phong thấy bàn trong cùng chỉ có một người phụ nữ ngồi, còn hai ghế trống nên trực tiếp đi tới.
Bóng lưng của người phụ nữ này cũng khá đẹp, nhưng chúng tôi không để ý lắm nên ngồi xuống ngay.