Minh Hôn - 387
Cập nhật lúc: 2024-07-14 12:00:40
Lượt xem: 31
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Mạc bà bà đột nhiên từ ngoài truyền đến: "Cô gia, tiểu thư! Có khách đến thăm, hai người mau ra ngoài tiếp đón đi!"
Giọng nói khàn khàn, nhưng thật bình tĩnh.
Nghe vậy, Thượng Quan Thư đang ở bên dưới chợt bừng tỉnh.
Thấy mình còn đang bị đè phía dưới, cô ấy hơi nhướng mày, theo bản năng cắn môi, sau đó có chút ngượng ngùng, cố ý hạ thấp giọng, có chút kinh hoảng nói: "Tên tra nam c.h.ế.t tiệt, anh còn không mau đứng dậy!"
Cô ấy vừa nói đến đây, tôi chợt bừng tỉnh, cảm thấy cổ nóng ran, vô cùng xấu hổ.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi có động tác táo bạo như vậy với một cô gái, thậm chí còn đẩy ngã cô ấy.
Nếu là trước kia thì tôi chắc chắn sẽ không dám làm vậy. Cũng không biết vừa nãy tôi đã lấy đâu ra dũng khí để làm chuyện này.
Tôi nhịn không được mà nuốt nước miếng, có chút chột dạ, vội vàng đứng dậy: “Thật, thật xin lỗi!”
Vừa nói tôi vừa đứng dậy.
Thượng Quan Thư trợn mắt nhìn tôi, chỉnh lại tóc và quần áo, tức giận nói: “Không ngờ anh ngoại trừ là một tên cặn bã, lại còn háo sắc thô lỗ, vô sỉ hạ lưu như vậy…”
*********
Nghe được những lời nói của Thượng Quan Thư, tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Thượng Quan Thư đã đánh giá tôi như hạng đàn ông thấp kém nhất.
Tôi rất muốn phản bác một câu, việc này không phải đều do cô ép tôi hay sao. Nếu không phải cô tra tấn, đánh đập tôi thì sao tôi lại ra hạ sách này?
Nhưng lúc này tôi không nói, dù sao vừa rồi tôi cũng quá vội, đúng là đã ăn đậu hủ của cô ấy, là tôi đã chiếm tiện nghi.
Thấy tôi không nói gì, Thượng Quan Thư lại hừ lạnh: “Sau này tôi mới tính sổ với anh, một lát nữa anh xách theo con gà vàng ra ngoài với tôi để tiếp khách, khi khách đến, chỉ cần diễn thật tốt với tôi là được!"
"Diễn? Diễn kiểu gì?" Tôi nghi ngờ hỏi.
Thượng Quan Thư nghe vậy, có chút tức giận: "Anh không nhớ rõ lần trước tôi đã nói với anh những gì sao? Những người lần này tới, cũng là người từ thế lực kia."
Lần trước cô ấy nói gì? Tôi suy nghĩ một lúc, lần trước tôi đến đây là vào dịp sinh nhật thứ 300 của Thượng Quan Thư.
Lúc đó, Thượng Quan Thư và tôi đã diễn cảnh "Ân ái" để mê hoặc những người có mặt, cũng như những người theo đuổi rất phiền phức của cô ấy xem.
Hơn nữa, trong số họ có một người theo đuổi có địa vị khá lớn, chắc hẳn cũng có một chút thế lực, Thượng Quan Thư căn bản không thể trêu vào, cũng không thể đắc tội, nên lúc đó mới bắt tôi diễn cảnh yêu đương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/387.html.]
Về phần còn lại, tôi cũng không rõ lắm.
Nhưng Thượng Quan Thư đã nói vậy thì chắc là chuyện này.
Nghĩ tới đây, tôi khẽ gật đầu với Thượng Quan Thư: “Nhớ rõ, lần này tới chính là cái người theo đuổi rất lợi hại kia sao?”
"Ừm! Đều là do Chu Vận kia xấu miệng, nói nhảm một hồi, nói tôi và anh không hợp nhau. Lời đồn này đã truyền ra ngoài, hiện tại anh ta đã tìm tới cửa, nhưng chúng tôi lại không đắc tội nổi, hơn nữa ba năm đấu tranh tiếp theo phải dựa vào thế lực này, rất khó chơi." Thượng Quan Thư nói ra từng chữ từng chữ, cũng nói ra nỗi khổ tâm ở trong lòng.
Tuy rằng lời nói của Chu Vận cũng không sai, chúng tôi vốn dĩ không hòa hợp, hơn nữa còn là vợ chồng giả, cũng không có tình nghĩa vợ chồng.
Nhưng chút chuyện này, tôi vẫn sẵn lòng giúp Thượng Quan Thư.
Thượng Quan Thư thấy tôi không nói lời nào, lại nói: "Tra nam, anh tốt nhất đừng để lộ sơ hở, nếu không sẽ khiến anh ăn không ít khổ!"
Nghe Thượng Quan Thư uy hiếp, mặt tôi co quắp, thật không đắc tội nổi cô gái này.
Nhưng sau khi nghĩ lại, tôi cũng muốn xem đối phương có địa vị như thế nào.
Lại khiến Thượng Quan Thư kiêng kị như thế này, nghĩ ra cách để tôi làm lá chắn.
Nhưng lúc này tôi cũng không có nói nhảm, vẻ mặt bình tĩnh đáp: "Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ phối hợp diễn với cô!"
"Vậy thì tốt! Giờ chúng ta ra ngoài đi!" Nói xong, Thượng Quan Thư cất hộp gỗ đi, sau đó đi về phía cửa.
Tôi cũng không dừng lại, trực tiếp đi theo Thượng Quan Thư ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Mạc bà bà mỉm cười nhìn chúng tôi, hiền lành nói: "Tiểu thư, cô gia! Khách đến rồi..."
Thượng Quan Thư gật đầu: "Nếu người của Dạ gia đã tới, vậy chúng ta liền đi qua đó đi!"
Nói rồi mọi người bắt đầu bước ra khỏi tiểu viện.
Tôi đi bên cạnh Thượng Quan Thư, hai tay ôm gà vàng bước từng bước không nói một lời.
Ngôi nhà quỷ này rất lớn, sau khi đi qua hai dãy hành lang dài, cuối cùng tôi cũng đến phòng tiếp khách chính.
Vừa bước vào sân, tôi đã thấy rất nhiều người đang đứng trong sân.
Những người này đều không có biểu cảm gì, mặc đồ đen, đeo ngọc bội bên hông, đứng bất động ở hai bên tiểu viện giống như khúc gỗ.
Nhưng lúc này tôi đã mở ra Thiên Nhãn, tôi biết rõ những người áo đen này không phải là người sống, cũng không phải là người giấy, mà là quỷ.