Minh Hôn - 410
Cập nhật lúc: 2024-07-15 13:01:39
Lượt xem: 34
Thân thể không ngừng run lên, miệng cắn chặt, hai hàm răng va vào nhau vang lên từng tiếng “ken két” nhưng tôi cũng không kêu lên một câu nào.
Ngay cả các vị trưởng lão của Hồ tộc đang đứng bên cạnh cũng không khỏi khẽ gật đầu.
Nhưng việc khai khiếu cho xuất mã này cũng không phải trong một chốc lát là có thể hoàn thành,nếu như ý chí không đủ kiên định, gián đoạn, việc khai khiếu cũng có thể kéo dài đến ba, năm ngày.
Để tạo nên sự liên kết giữa Hồ Tiên và đệ tử xuất mã, ngoài nghị lực hơn người, nhịn được đau đớn, nhanh nhất cũng mất khoảng hai ba giờ.
Cho nên dưới trạng thái này, tôi không ngừng bị dày vò, không ngừng chịu đựng, đau dài không bằng đau ngắn, cố gắng nhẫn nại, tranh thủ khai khiếu thành công trong thời gian sớm nhất.
Bên trong miếu Thành Hoàng vắng vẻ, im ắng, chỉ có tiếng cắn răng “ken két” của tôi vang lên.
Hồ Mẫu không ngừng thúc dục nội đan của mình, nhanh chóng thi triển pháp lực của mình giúp tôi khai khiếu.
Bắt đầu từ ngực, rồi đến lục phủ ngũ tạng cũng dần dần xuất hiện cảm giác đau đớn.
Đây là bởi vì ngũ tạng thuộc ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ, tim thuộc hỏa.
Từ hỏa bắt đầu, vận hành trong một chu kỳ, trải qua ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, mới có thể khai khiếu thành công.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, dù sao tôi cũng đã kiệt sức, khó có thể quỳ thêm được nữa, tôi cảm thấy bản thân như sắp khụy xuống, hơi thở gấp gáp đứt đoạn.
Lúc này chỉ nghe Hồ Mẫu đột nhiên nói với tôi: “Tiểu Đinh, kiên trì thêm một chút nữa, năm huyệt đã được khai thông, bây giờ là bước cuối cùng, ngũ khiếu hợp nhất, hình thành ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ! Sẽ có chút đau, nhất định phải cố gắng nhẫn nhịn!”
Tôi mơ hồ nghe thấy Hồ Mẫu nói, toàn thân ướt đẫm, hai mắt khép hờ, mệt mỏi thở dốc: “Hồ, Hồ Mẫu, đệ tử, đệ tử sẽ cố gắng!”
Nói xong tôi lắc lư thân thể, một lần nữa quỳ thẳng.
Nhóm người của sư phụ đứng ở bên cạnh cũng vì tôi mà siết chặt tay.
Hồ Mẫu khẽ gật đầu: “Bản tọa bắt đầu đây!”
Nói xong, Hồ Mẫu dùng hai tay kết ấn chạm vào hồ đan.
Trong khoảnh khắc đó hồ đan tỏa ra ánh sáng rực rỡ giống như một cái bóng đèn vậy.
Không chỉ có như thế, yêu lực mạnh mẽ cũng quanh quẩn ở bên trong miếu Thành Hoàng.
Thuận theo sự bộc phát của hồ đan, Hồ Mẫu mở to miệng ngậm lấy viên hồ đan.
Từng luồng yêu lực màu trắng cũng bị hút vào trong miệng, cuối cùng Hồ Mẫu quay người hướng về phía tôi, phun ra một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/410.html.]
Yêu lực vừa rồi bị hút vào đã trực tiếp phóng thẳng về phía của tôi.
Thậm chí những yêu lực màu trắng này giống như mọc thêm đôi mắt vậy trực tiếp chui vào trong lỗ mũi của tôi, thâm nhập vào bên trong cơ thể tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, dường như tôi cảm nhận được có một lưỡi d.a.o đang cứa vào cơ thể của tôi, cảm giác đau đớn lạ thường.
Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, hét lên một tiếng đau đớn.
Thân thể của tôi suýt chút nữa đã ngã xuống, nhưng cuối cùng tôi vẫn dùng tay chống đỡ.
Nhưng điều này vẫn chưa hết, sau khi yêu lực màu trắng thâm nhập vào cơ thể của tôi, đồng thời ngũ tạng cũng truyền đến cảm giác đau đớn, giống như bị người ta mạnh mẽ móc ra rồi trộn vào củng một chỗ, vô cùng khó chịu, vô cùng thống khổ.
“A!” Tôi đau đớn đến mức hét lên.
Dương Tuyết ở bên cạnh trông thấy tôi như vậy, cũng sợ tôi cắn vào lưỡi, vội vàng nhặt lên một cây gậy bằng gỗ rồi chạy tới: “Đinh Vĩ, mau cắn lấy cái này sẽ không còn đau nữa!”
Nói xong, cô ấy liền đặt gậy gỗ vào trong miệng của tôi.
Tôi mạnh mẽ cắn răng một cái, giống như tìm được nơi để phát tiết vậy, vẫn còn đau đớn nhưng đã giảm bớt đi không ít.
Tôi cắn lấy gậy gỗ, quỳ trên mặt đất, lung la lung lay, chịu đựng cơn đau không dành cho con người.
Các vị trưởng lão trong Hồ tộc đang đứng bên cạnh cũng lên tiếng cổ vũ: “Kim Đồng, cố lên!”
“Qua một lát nữa, khai khiếu sẽ hoàn thành!’
“Xuất mã, nhịn một chút, nhịn một chút..”
“Tiểu Đinh, kiên trì một chút!”
Nghe thấy những tiếng cổ vũ và an ủi ở xung quanh, cơ thể tôi run rẩy, không ngừng nhắc nhở bản thân, nhịn xuống, nhịn xuống...
Dưới loại tình huống này, thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Tuy rằng rất đau khổ, nhưng cuối cùng tôi vẫn nghiến chặt răng, không phụ sự mong đợi của mọi người.
Nghe thấy Hồ Mẫu thu tay lại, đem viên bao châu đang lơ lửng trên đầu tôi lần nữa hút vào trong miệng, tôi chỉ cảm thấy cảm giác kim đ.â.m ở trong cơ thể, trong nháy mắt đã biến mất.
Giống như cơn đau kia chưa từng xuất hiện, nhưng lúc này tôi đã ngã quỵ vì đau, cả người mệt mỏi như gặp phải một trận mưa lớn.
Tôi rất muốn nằm xuống ngủ một giấc, nhưng tôi đã không làm như vậy mà cắn chặt răng quay người về phía Hồ Mẫu, dập đầu một cái: “Đệ tử, đệ tử Đinh Vĩ, cảm tạ, cảm tạ Hồ Mẫu khai khiếu!”
Nói xong tôi cúi đầu với Hồ Mẫu.