Minh Hôn - 459
Cập nhật lúc: 2024-07-15 19:59:05
Lượt xem: 28
Mọi người không nói gì, mà theo chân Tình Minh Tuyết đi vào.
Vừa bước vào nhà, cửa phòng "Cạch" một tiếng tự động khép lại, âm thanh phát ra rất lớn.
Ngô Huệ Huệ và Tình Minh Tuyết sợ hết hồn, ba người chúng tôi lại cười lạnh một tiếng, xem ra tên này không quá vui vẻ.
Trong phòng rất âm u, rèm cửa được kéo lên, không có chút ánh sáng nào.
Tôi nhìn xung quanh một cái, thấy rằng đây là một căn phòng có diện tích rất nhỏ.
Mà ở một góc của căn phòng, có một bàn thờ, trên bàn có một cái bình đen, hình nhân nhỏ ở giữa là "Kim thân" được người cung phụng dựng lên cho tên kia hưởng hương khói, phía trước có một vài quả táo được đặt trên mâm cúng.
Tình Minh Tuyết nhìn bàn thờ vài lần, có vẻ càng thêm khẩn trương và sợ hãi, cô ấy chỉ chỉ bàn thờ, đồng thời mở miệng nói: "Tôi, tôi mời về, chính là, chính là thứ kia!"
Nói xong, còn gắt gao túm lấy Ngô Huệ Huệ.
Tôi không vội vàng nói chuyện, châm một điếu thuốc, hít một hơi, sau đó mở miệng hướng về phía bàn thờ: "Tôi cũng không nói lời vô nghĩa, hôm nay Tiểu Tuyết mời chúng tôi đến đây! Chỉ muốn tiễn ông đi. Nếu ông nguyện ý rời đi! Thì đập vỡ Kim thân này, đến từ đâu thì về lại chỗ đó. Còn nếu không muốn đi! Tôi cũng không ngại trực tiếp đập c.h.ế.t ông..."
**************
Đối với một tên quỷ háo sắc, tôi cũng không có gì để nói, trực tiếp đặt lời nói ở chỗ này.
Khi vào nhà, chúng tôi đã thông qua mức độ âm khí phát ra từ trong phòng, cũng có một chút phán đoán cơ bản về đạo hạnh của con quỷ này, tên này tuyệt đối không phải là ác quỷ hung hồn, cùng lắm chỉ mạnh hơn du hồn dã quỷ một chút.
Nếu như không phải xem ở đối phương cũng chưa gây ra hậu quả gì lớn lao, tôi căn bản sẽ không nói nhảm, vừa vào nhà thì sẽ trực tiếp đập nát Kim thân của ông ta, phá vỡ cái bình của ông ta.
Cho nên, tôi đã được coi là tiên lễ hậu binh, cho ông ta một con đường lui.
Nếu đối phương chấp nhận, thì còn dễ nói, chuyện này coi như xong, mọi người đều vui vẻ, chúng tôi cũng không cần động thủ.
Nếu như ông ta không thức thời, cũng đừng trách chúng tôi đông người, cũng không khách khí.
Nhưng ai biết được tôi vừa dứt lời, trong phòng này liền nổi lên một trận âm phong.
"Vù vù", thổi đến mức rèm cửa bay lất phất.
Tình Minh Tuyết hoảng sợ, túm chặt Ngô Huệ Huệ: "Không, không xong rồi, ông ta, ông ta tức giận!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/459.html.]
Nghe Tình Minh Tuyết nói như vậy, tôi cười lạnh một tiếng: "Ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không!"
Nói xong, tôi trực tiếp rút ra một lá bùa, "Ba" một tiếng, trở tay liền dán lên trên cửa.
Lão Phong và Dương Tuyết cũng không chậm trễ, từng người móc ra một lá bùa, trực tiếp dán lên cửa sổ, biến căn phòng thành một lồng giam kín.
"Hôm nay ông đừng mong chạy được, để tôi nhìn xem, rốt cuộc ông có bao nhiêu năng lực!" Tôi trực tiếp mở miệng, chuẩn bị động thủ.
Kết quả lời của tôi vừa dứt, kim thân dùng để cung phụng đột nhiên truyền ra một giọng nam trầm thấp: "Tiểu Tuyết, cô dám phản bội tôi, tìm một đám đạo sĩ đến đây để đối phó tôi!"
Tình Minh Tuyết nghe nói như vậy, cả người sợ hãi đến cực điểm, sợ tới mức không dám nói chuyện.
"Hừ! Đồ quỷ háo sắc, mau cút ra khỏi đây cho tôi. Bằng không đừng trách bà đây không khách khí!" Dương Tuyết trực tiếp quát một tiếng.
Nhưng nam quỷ kia lại đột nhiên phát ra thanh âm cười lạnh: "Ha ha ha! Đừng tưởng rằng các người nhiều người là có thể đối phó được tôi, muốn phá vỡ kim thân của tôi, cũng không dễ dàng vậy đâu. Nếu tôi đã được Tiểu Tuyết mời về, vậy tôi sẽ không dễ dàng rời đi!"
"Hừ! Vịt c.h.ế.t còn cứng miệng, xem ra không cho ông thấy một chút màu sắc, ông sẽ không biết nặng nhẹ đúng không?" Tôi quát lớn.
Thấy sắc quỷ này cũng không hiện thân, tôi cầm bùa đi tới trước bàn thờ, một tay bắt lấy kim thân.
Kim thân không lớn, có vẻ đây chỉ là một con búp bê bằng gốm sứ, chẳng qua là đầu trọc, má hồng.
Nhìn thoáng qua kim thân trong tay, sắc mặt tôi trầm xuống, chợt ném xuống đất.
Nhưng tiếp theo, không như những gì chúng tôi mong đợi, con búp bê đáng lẽ phải bị vỡ tan tành.
Làm người ta bất ngờ chính là, con búp bê này phát ra hai tiếng "Bang bang", lại hoàn hảo không có tổn hao gì, cũng không có một chút sứt mẻ.
Không chỉ tôi bất ngờ, ngay cả lão Phong và Dương Tuyết, cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Ha ha ha! Đã nói rồi, muốn phá vỡ kim thân của tôi, không có dễ dàng như vậy đâu. Nếu tôi không muốn đi, không ai trong các người có thể đuổi tôi đi được. Bởi vì tôi là do Tiểu Tuyết mời về..." Giọng nói của nam quỷ một lần nữa vang lên trong phòng, tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Lời này vào trong tai của mấy người chúng tôi, đều rất chói tai.
Tôi cũng đã thử thêm vài lần, cho dù có đập vào tường, hoặc dùng sức ném.
Đây vốn chỉ là một con búp bê gốm sứ bình thường mà thôi, nhưng lúc này lại trở nên cứng rắn như sắt, đập nửa ngày cũng không tổn hao gì.