Minh Hôn - 52
Cập nhật lúc: 2024-07-10 17:55:21
Lượt xem: 119
Bạch Phong đột nhiên thốt ra một câu như vậy với tôi, khiến tôi bị dọa ngay tại chỗ.
Ngay sau đó tôi liền quay đầu nhìn phía anh chàng này, phát hiện mặt của cậu ta không chút thay đổi, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào quan tài đựng người chết.
“ Bạch Phong, cậu dựa vào đâu nói cô ấy sẽ tìm đến tôi?” Tôi nhịn không được mở miệng nói.
Nhưng Bạch Phong vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu yếu như vậy, không tìm cậu thì tìm ai?”
Vừa nghe thấy lời này, tôi suýt chút nữa tức giận đến mức phun ra một ngụm máu, không nghĩ tới một người cao ngạo lạnh lùng như cậu ta, lại biết trào phúng người khác.
Nhưng không đợi tôi mở miệng, Bạch Phong đã tiếp tục nói: “Đêm nay cậu phụ trách gác đêm, tôi sẽ thắp hương. Tôi có thể đảm bảo làm cậu bình an vô sự!”
Tôi không nói nên lời, anh chàng Bạch Phong này, đang muốn đánh chú ý lên trên người của tôi.
Chúng tôi có thân phận là đệ tử, được định sẵn là người sẽ canh gác vào ban đêm.
Nhưng Bạch Phong lại có suy nghĩ rất tốt đẹp, tôi gác đêm cậu ta thắp hương.
Nhưng hương nến cần bao lâu mới thắp một lần? Buổi tối mọi người đều dùng hương loại lớn, hai giờ mới thắp một lần.
Nhưng gác đêm, luôn phải mở to hai mắt, cách nửa giờ liền đốt giấy một lần.
Lượng công việc ai nặng ai nhẹ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Tôi đương nhiên không đồng ý, trực tiếp mắng một câu: “Cút!”
Bạch Phong nghe câu trả lời của tôi, không khỏi mỉm cười, nhưng cũng không nói gì, có trời mới biết anh chàng này đang nghĩ gì, cũng không biết có phải anh chàng này đang đùa giỡn với tôi không.
Lúc này, Độc đạo trưởng cùng sư phụ đã kiểm tra xong.
Cả hai người đều trông có vẻ u ám, đi tới trước mặt vợ chồng Văn tiên sinh, sau đó sư phụ của tôi mở miệng nói: “Văn tiên sinh, Văn phu nhân. Quả thật có nguyên nhân khiến con gái của ông bà không muốn rời đi!”
Vợ chồng Văn tiên sinh vừa nghe thấy, sắc mặt liền thay đổi, Văn phu nhân vội vàng mở miệng nói: “Đinh đạo trưởng, vậy, vậy đó là nguyên nhân gì! Con gái của tôi, có phải con gái của tôi có oan khuất gì không?”
Sư phụ khẽ lắc đầu: “Có oan khuất hay không, bần đạo còn chưa biết, nhưng chiếc quan tài này có vấn đề!”
Vừa nói, sư phụ vừa chỉ vào chiếc quan tài được làm bằng gỗ tử đàn mà Văn tiểu thư đang nằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/52.html.]
Nghe đến đây, tôi cùng Bạch Phong cũng đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra một tia nghi hoặc.
Nói thật, quan tài được làm bằng gỗ tử đàn, là loại quan tài có chất liệu tốt nhất.
Loại chất liệu này không chỉ khan hiếm và đắt đỏ, nếu làm thành quan tài, thậm chí còn có “Công hiệu” trấn hồn an phách.
Dù là thời cổ đại hay là thời hiện đại, hầu hết những gia đình có thể sử dụng gỗ tử đàn làm quan tài, cơ hồ đều là đại quan quý nhân, vương hầu khanh tướng.
Chiếc quan tài ở trước mắt tôi, mặc kệ là màu sắc hay là chạm trổ, đều không thể bắt bẻ.
Nhưng quan tài tốt như vậy, vì sao lại có vấn đề?
Sắc mặt của Văn tiên sinh khẽ thay đổi: “Cái gì? Nó có vấn đề gì? Đây là chiếc quan tài làm từ gỗ tử đàn màu vàng mà tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua, tôi còn nhờ người xem qua, trên đó còn có khắc hoa văn phượng hoàng, đúng là quan tài dành cho nữ, cũng không có phạm vào cấm kỵ!”
Vừa dứt lời, Độc đạo trưởng ở bên cạnh đã mở miệng nói: “Văn tiên sinh, ông đừng vội. Nhìn từ bề ngoài, chiếc quan tài làm từ gỗ tử đàn màu vàng có khắc hoa văn phượng hoàng đúng là thứ tốt. Nhưng điều kiện tiên quyết là, nó phải chân chính là gỗ tử đàn……”
Nghe đến đây, tôi đã nghe ra ý tứ trong lời nói, ý tứ của Độc đạo trưởng cùng sư phụ chính là, chiếc quan tài này đã dùng vật liệu gỗ không đúng.
Nhưng cũng không đúng nha! Trước đó, sau khi vào nhà, tôi cũng đã từng chạm qua chiếc quan tài này, đúng là gỗ tử đàn.
Bởi vì chúng tôi đã bán thứ này trong cửa hàng của mình ngoài ra còn có rất nhiều tượng thần bằng gỗ tử đàn, cho nên phán đoán của tôi sẽ không sai.
Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng tôi cũng không lên tiếng, tiếp tục đứng ở bên cạnh lắng nghe.
“Độc đạo trưởng, Đinh đạo trưởng, ý tứ mà hai người muốn nói chính là, chiếc quan tài của tôi là giả?” Văn tiên sinh rất kinh ngạc, nhưng cũng không tin.
Sư phụ cùng Độc đạo trưởng lại gật đầu, tỏ vẻ đúng là như thế.
Văn tiên sinh khẽ nhíu mày: “Không có khả năng, tôi đã bỏ ra mấy chục vạn để mua chiếc quan tài này. Sao có thể là giả!”
Nói xong, vội vàng đi đến bên cạnh quan tài, sau đó sờ tới sờ lui, quan sát thật kỹ quan tài.
Sư phụ lại chậm rãi đi tới phía trước quan tài, sau đó mở miệng nói: “Văn tiên sinh, chiếc quan tài này được làm rất tốt, nhìn từ bên ngoài thì không chê vào đâu được. Nhưng ông chỉ cần cắt một góc là sẽ biết chân tướng sự việc!”
Nói xong, sư phụ liền cầm lên đao c.h.é.m thi, c.h.é.m vào một góc của quan tài.
Chỉ nghe một tiếng “Răng rắc”, một góc của quan tài đã bị cắt đứt.