Minh Hôn - 532
Cập nhật lúc: 2024-07-16 22:35:19
Lượt xem: 15
Nó tràn đầy kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ chúng tôi lại đến nhanh như vậy.
Mà kiếm trong tay chúng tôi đã cách nó chưa đầy nửa mét, uy h.i.ế.p đến tính mạng của nó.
Tình thế đảo ngược quá nhanh, một phút trước nó còn đang chiếm thế thượng phong, nghiền áp chúng tôi bằng nhiều cách khác nhau, đánh đến mức chúng tôi không thể chống trả.
Vào lúc này, lão Phong đã dùng phương pháp nguy hiểm đến tính mạng mình để lấy ra một gương Âm Dương Bát Quái, làm tổn thương yêu nguyên của nó, tạo cơ hội cho chúng tôi g.i.ế.c nó.
Khiến kẻ chiếm thế thượng phong là Chuối Tây Tinh hiện nay lại trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị chúng tôi g.i.ế.c chết.
Chuối Tây Tinh không ngừng kinh hãi, nó không thèm tiếp tục kéo gương Bát Quái trên n.g.ự.c xuống nữa, mà là theo bản năng né tránh, nhưng đã muộn.
"Vèo vèo" hai tiếng, kiếm gỗ đào trong tay tôi và Dương Tuyết lập tức đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c nó.
Từng giọt m.á.u tươi chảy ra dọc theo mũi kiếm.
Chuối Tây Tinh sững người, vẻ mặt kinh ngạc. Có lẽ nó không ngờ tới sẽ thua trong tay chúng tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt không thể tin được của Chuối Tây Tinh, trầm giọng nói: "Kết thúc!"
Vừa nói, tôi vừa động thanh kiếm gỗ đào trong tay, gia tăng diện tích vết thương, đồng thời chân đạp một cước.
Chuối Tây Tinh màu xanh lục dài gần hai mét bị tôi đá ngã xuống đất ngay tại chỗ.
Nhưng còn chưa xong, Chuối Tây Tinh mặc dù không phải là bản thể, nhưng là yêu thân do thân cây hiện ra.
Lúc này nó còn chưa hoàn toàn chết, vẫn còn sức chiến đấu như cũ.
Không cho đối phương cơ hội để thở dốc, trước khi đối phương đứng dậy, tôi đã lao tới, với một nhát kiếm nhắm ngay vào cổ Chuối Tây Tinh.
Thấy vậy, Chuối Tây Tinh vô cùng kinh hãi, đồng tử giãn ra, thậm chí còn hét lên: "Không..."
Nhưng tôi lại không lưu tình chút nào, "răng rắc" một tiếng, tiếng hét của Chuối Tây Tinh đột ngột dừng lại, tôi lúc này cũng đã chặt đứt đầu của nó.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Tuyết không tiếp tục chú ý, mà là thu hồi thanh kiếm của mình, chạy về phía lão Phong.
Mà Chuối Tây Tinh đã bị chặt đầu, do đó yêu khí nhanh chóng tiêu tan.
Cuối cùng, một tiếng "Ầm" trầm đục vang lên, giống như một quả bóng bay, cả cơ thể nổ tung thành một luồng khí màu xanh lục, chỉ còn lại những mảnh vụn thân chuối trên mặt đất ...
***************
Ngay khi yêu thân còn sót lại của Chuối Tây Tinh hóa thành một trận sương mù xanh rồi biến mất trong nháy mắt, một luồng ánh sáng màu xanh phóng thẳng lên trời, sau đó nhanh chóng bay vào sâu trong rừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/532.html.]
Tôi biết, luồng ánh sáng màu xanh này là yêu nguyên của Chuối Tây Tinh.
Chuối Tây Tinh kia cũng không chết, chỉ có yêu thân bị c.h.é.m chết, nhận lấy tổn thương rất nặng.
Muốn hoàn toàn diệt trừ đối phương, phải phá hủy gốc rễ của nó.
Nếu không năm sau Chuối Tây Tinh lại mọc ra hoa chuối, sẽ xuất hiện một tên Chuối Tây Tinh khác.
Nhớ tới phương hướng biến mất của luồng ánh sáng xanh, một hồi nữa chúng tôi sẽ đuổi theo rồi nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng bây giờ mối quan tâm lớn nhất của tôi, vẫn là lão Phong.
Vừa rồi cậu ta đã tử chiến cùng Chuối Tây Tinh, cuối cùng bị Chuối Tây Tinh đánh bay ra ngoài, bay ra xa mấy mét, hiển nhiên đã bị thương nặng.
Tôi vội vã quay lại, chạy về phía lão Phong, xem thương thế của cậu ta.
"Lão Phong, thế nào rồi?" Tôi vừa chạy vừa mở miệng.
Sắc mặt của lão Phong có chút tái nhợt, mang theo một chút vết trầy xước, đang được Dương Tuyết đỡ.
Chỉ là cánh tay trái của cậu ta, giống như bị gãy vậy, vô lực rũ xuống treo lủng lẳng, đã mất đi khả năng khống chế.
Biểu tình của lão Phong, càng có vẻ vô cùng khó chịu, liên tục thở hổn hển. . .
Cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi, mở miệng có chút khó khăn: "Cánh tay trái, cánh tay trái bị trật khớp, không thể cử động!"
Tôi nhanh chóng tiến lên, cùng Dương Tuyết kiểm tra tình hình của lão Phong một chút.
Chúng tôi phát hiện ra ngoài vết trầy xước trên bả vai, cánh tay trái của cậu ta thực sự bị trật khớp, cũng không có bị gãy.
Nhưng cậu ta hình như đã hút vào một chút yêu lực, hơn nữa đạo khí sử dụng quá độ, trong lúc nhất thời tinh thần có chút suy nhược.
"Cậu nhịn một chút! Tôi giúp cậu bẻ lại tay." Nói xong, tôi chuẩn bị động tay.
Dương Tuyết cầm một cành cây khô cho lão Phong cắn lên, tránh trong lúc đau đớn mà cắn phải đầu lưỡi, đồng thời đỡ lấy cậu ta.
Tôi thấy lão Phong đã chuẩn bị xong, lắc lư cánh tay vài cái, dùng chút lực, chỉ nghe hai tiếng "Rắc rắc", trực tiếp bẻ lại cánh tay bị trật khớp của lão Phong.
Lão Phong thì bị đau đến toát mồ hôi lạnh, trên cành cây khô đều bị cắn ra hai hàng dấu răng thật sâu.
Nhưng lão Phong rất đàn ông, cứng rắn không kêu lên thành tiếng.
"Lão Phong, cậu thử hoạt động một chút xem!"
Lão Phong đau đến phát run, nhưng vẫn khẽ gật đầu, hơi khống chế cánh tay, hoạt động vài cái.