Minh Hôn - 645
Cập nhật lúc: 2024-07-20 16:42:46
Lượt xem: 15
Tôi xua tay: “Không có việc gì, chuyện nhỏ mà thôi cũng không tốn sức gì đâu.”
Nói xong, tôi mở cửa xe và hét lớn một tiếng với người đàn ông trung niên mập mạp ngoài xe: “Mập mạp, lấy giấy bút lại đây!”
Tên mập mạp đó chính là một tên hèn nhát, chuyên bắt nạt kẻ yếu là chính.
Vừa rồi ông ta mới bị đánh nên vẫn còn sợ, lúc này lão Phong lại ở bên cạnh uy h.i.ế.p ông ta.
Tuy rằng không biết tôi định làm gì nhưng lúc này nghe tôi nói như vậy, ông ta vẫn vội vàng kêu đàn em lấy giấy bút mang theo trong người ra.
Sau đó nhanh nhẹn đưa cho tôi.
“Anh, giấy bút anh muốn đây!”
Tôi cầm lấy và cũng lười nói chuyện tầm phào với ông ta.
Sau khi lấy được giấy bút, tôi bắt đầu ghi ngày tháng năm sinh của đám quỷ hồn, thời gian tử vong, địa điểm gặp nạn và những thứ khác.
Bọn họ sở dĩ ở lại nơi này chủ yếu là do sau khi chết, tang sự không được làm đàng hoàng, pháp sự không được thực hiện đúng cách hoặc là làm qua loa, căn bản không chiêu hồn được.
Cho nên mới dẫn tới hồn phách của bọn họ không có cách nào mà rời đi, chỉ có thể ở lại trong xe.
Tôi ghi lại những thông tin đó để làm pháp sự chiêu hồn. Làm vậy tôi mới có thể gọi hồn phách của bọn họ ra từ bên trong xe và sau đó tiễn họ đi.
Loại pháp sự này tôi đã làm từ nhỏ cho đến lớn, tôi cũng nhìn sư phụ làm không dưới trăm lần.
Ngay cả khi tôi nhắm mắt lại cũng có thể làm dễ như trở bàn tay.
Sau khi ghi hết những thông tin đó, tôi nhìn lướt qua. Người nhà này họ Nghiêm. Quan hệ cũng là cha mẹ con cái vợ chồng, ba mẹ vợ.
Thông tin của bọn họ tôi đều đã nhớ hết, sau đó tôi nói với bọn họ một câu: “Được rồi! Tôi nhớ kỹ rồi. Hiện giờ mấy người đợi ở trong xe đi! Sau khi tôi quay về thì sẽ tìm cách gọi các người đi ra ngoài rồi đưa tiễn các người xuống dưới.”
“Cảm ơn cảm ơn…”
“Công ơn của đạo trưởng to lớn, chúng tôi nhất định sẽ nhớ ơn của anh!”
“…”
Tôi cũng không coi trọng, chỉ vẫy tay rồi xuống xe.
Sau khi tôi trở lại trước mặt đám người lão Phong, lão Phong cũng đã biết rõ tôi lên xe để làm cái gì.
Lúc này cậu ấy chỉ hỏi tôi một câu: “Cậu muốn đưa bọn họ đi?”
“Ừ! Dù sao cũng đã gặp được rồi, không có lý do gì mà từ chối cả!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/645.html.]
Lão Phong cũng gật đầu và không cũng nói nhiều nữa.
Nhưng mấy nhân viên bán hàng ở bên cạnh khi nghe thấy vậy trong lòng có chút run sợ.
Trong lòng bọn họ đều biết rõ chiếc xe kia là hung xe. Chiếc xe kia đã làm ầm ĩ mấy ngày liền ở chỗ bọn họ.
Hôm nay nhìn thấy tôi và lão Phong là tay mơ trong giới xe hơi, vốn định moi tiền từ hai chúng tôi nhưng kết quả lại bị tôi nhìn xuyên thấu.
Việc này cũng chưa tính là gì. Khi bọn họ nghe tôi nói cái gì mà “Gặp được, tiễn đi”, trong ánh mắt đều không khỏi lộ ra sự sợ hãi, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng.
Người đàn ông mập mạp nơm nớp lo sợ hỏi một câu: “Anh, anh, anh là ai vậy?”
“Đạo sĩ!” Tôi thuận miệng trả lời.
Tôi vừa nói xong, mấy người xung quanh lại hít vào một hơi thật sâu.
Người đàn ông trung niên mập mạp nuốt nước bọt, ngón tay có hơi run rẩy, chỉ vào tờ giấy trong tay tôi: “Anh, này, trên này viết, viết, viết là, là cái gì?”
“Không có gì, chỉ là tên và ngày tháng năm sinh của bảy người nhà họ Nghiêm mà thôi? Ông có muốn xem không?” Nói xong, tôi nở một nụ cười ranh mãnh, trực tiếp đưa thẳng tờ giấy qua.
Người đàn ông trung niên mập mạp nghe tôi nói như vậy, lại thấy tôi đưa tờ giấy qua, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi. Cả người giống như bị gắn lò xo vậy, vội vàng lùi lại phía sau.
Lời nói trong miệng cũng không còn rõ ràng nữa: “Không không không không, không xem không xem…”
Tốc độ nói chuyện của ông ta vô cùng nhanh, dường như cực kỳ hoảng loạn.
Mà mấy tên nhân viên bán hàng ở bên cạnh cũng kinh hồn táng đảm, phía sau lưng lạnh lẽo.
Chỉ có mấy người bọn họ mới biết bí mật của chiếc xe này.
Đây là lần đầu tiên tôi và lão Phong đến đây, không chỉ trực tiếp nhìn ra chiếc xe này là hung xe mà còn nói ra một cụm từ “bảy người nhà họ Nghiêm”.
Việc này khiến bọn họ không chỉ kinh ngạc mà còn tin tưởng tuyệt đối về thân phận đạo sĩ của tôi.
Thấy người đàn ông trung niên mập mạp sợ hãi như vậy, tôi cũng lười tiếp tục dọa ông ta nữa cho nên tôi thu tay lại, sau đó lười biếng mở miệng nói: “Được rồi, cũng đừng lải nhải nữa, đi vào trả lại tiền …”
******************
Nói câu đó xong, không đợi mấy tên này hiểu ra vấn đề, tôi và lão Phong trực tiếp đi vào cửa hàng xe ô tô.
Mấy nhân viên bán hàng thấy chúng tôi đã đi vào trong cửa hàng, lúc này mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.
Trong đó, một nhân viên bán hàng thấy chúng tôi đi vào nên trực tiếp đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên mập mạp. Sau đó nhỏ giọng mở miệng nói: “Cửa hàng trưởng, ông có muốn gọi điện thoại cho anh Long tới đây xử tụi nó không?”