Minh Hôn - 677
Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:53:47
Lượt xem: 21
Lúc nữ quỷ biến mất, âm khí ở trong phòng cũng biến mất theo.
Nhưng trong hành lang, lại vang lên tiếng hát của nữ quỷ đó.
Giọng nói của nữ quỷ rất êm tai, nhưng khi cất tiếng hát thì tạo cho người ta một cảm giác thê lương.
Chỉ là âm thanh này nhỏ dần rồi chậm rãi biến mất.
Mập mạp bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác, lải nhải với mẹ của cậu bé không ngừng: "Mẹ, dì đi rồi! Dì có về nữa không?"
Bà Chu vẫn còn chưa hoàn hồn, sau khi nghe Đôn Đôn nói vậy, bộ dáng của bà ấy vẫn còn hơi kinh hãi, thậm chí còn liếc nhìn tôi và lão Phong.
Sau khi thở dài một hơi, tôi mới nói với bà Chu và mập mạp: “Hai người không cần lo lắng, hàng xóm của các người đã đi rồi, cô ta cũng không có ác ý, chỉ là do mấy ngày nay t.h.i t.h.ể vẫn chưa được chôn cất, cho nên quỷ hồn vẫn chưa thể rời đi được thôi."
"Thì ra là như vậy! Có thể thấy ánh mắt của Đôn Đôn sạch sẽ. Vừa rồi chúng tôi đã chào hỏi với cô ta rồi, cô Lý cũng đã đi rồi, từ nay về sau sẽ không trở về đây nữa đâu!"
Tôi nói thật, mập mạp và bà Chu nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng cũng lập tức thả lỏng.
Mập mạp thở ra một hơi dài: "Đi là tốt rồi, đi là tốt rồi!"
“Đôn Đôn, dì đi rồi, đi tới một nơi rất xa!” Bà Chu cũng nói với Đôn Đôn một câu.
Tôi thấy người nhà của mập mạp đều đã bình tĩnh lại, chuyện của nữ quỷ cũng đã được giải quyết ổn thỏa, cho nên tôi lấy trong túi ra một lá bùa Trấn Sát.
Sau đó nói với mập mạp: "Mập mạp, chỗ này của tôi có một lá bùa, sau khi tôi đi rồi, ông nhớ là phải dán nó lên trên cửa, có thể dùng làm trấn trạch!"
Mập mạp thấy vậy, trên mặt lộ ra sự vui mừng, vội vàng đưa tay đón lấy.
"Cám ơn, cám ơn Đinh đạo trưởng..." Mập mạp cầm bùa chú ở trong tay, không nỡ buông ra.
"Mập mạp, mọi chuyện đều đã giải quyết xong, chúng tôi cũng không ở lại đây nữa, sau này ông muốn làm gì thì cứ làm đó, nơi này có nhân khí rất vượng, dương khí cũng rất nhiều, cũng không cần sợ những thứ bẩn thỉu kia." Tôi nhàn nhạt nói.
Sau khi nghe tôi nói xong, mập mạp liên tục gật đầu: "Vâng vâng, năng lực của Đinh đạo trưởng, tôi tin mà. Mà này, Đinh đạo trưởng, tiền thu lao tính như thế nào! Tôi sẽ lập tức chuyển khoản cho hai người!"
Tôi và lão Phong nghe vậy thì sửng sốt một lúc.
Lúc này tôi mới nhớ tới, hai ngàn tệ mà ông ta đưa cho chúng tôi chỉ là tiền đặt cọc mà thôi.
Nếu mập mạp không nhắc tới, tôi và lão Phong đã quên mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/677.html.]
Nếu là người bình thường, họ có lấy tiền hay không cũng không quan trọng.
Chuyện này xử lý rất nhanh, cũng không có nguy hiểm gì, gần như có thể nói là tốn rất ít công sức.
Nhưng mà nha! Ông ta là một gian thương, đã lừa gạt không biết bao nhiêu người, suýt chút nữa còn bán chiếc xe bị tai nạn cho tôi.
Cho nên tôi sẽ không khách khí với ông ta.
Sau khi trao đổi bằng ánh mắt với lão Phong, tôi hắng giọng một cái: "Đúng vậy, nữ quỷ này mặc dù không phải là một con hung hồn lệ quỷ gì, nhưng nó đã tiêu tốn rất nhiều khí lực và nguyên khí của chúng tôi ..."
"Ừm! Như vầy đi! Tôi sẽ tính cho các người một cái giá hữu nghị, ba nghìn tệ!" Tôi chậm rãi nói.
Ba ngàn, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít.
Nếu như chuyện này xảy ra với những người bình thường hoặc người lao động có thu nhập thấp, chúng tôi có thể chỉ tính một hoặc hai trăm tệ làm tượng trưng là được rồi.
Nhưng tên mập mạp này thì khác, tăng thêm ba ngàn tệ, trước sau thu của ông ta năm ngàn tệ, có thể nói là một đả kích lớn đối với ông ta.
Đương nhiên, đối với mập mạp này mà nói, số tiền này cũng thật sự không nhiều.
Ông ta cũng nghĩ rằng cái giá phải trả là xứng đáng, bởi vì…Giá tiền này đã giúp ông ta giải quyết mọi rắc rối của mình.
Mập mạp không ngần ngại, sau khi hỏi thăm vợ của mình một tiếng, rồi nhờ bà ấy đi rút tiền mặt cho chúng tôi.
Tất nhiên, tôi và lão Phong cũng không khách sáo, mỗi người được một ngàn rưỡi tệ bỏ vào túi.
Thu tiền xong, chúng tôi cũng không ở lại nữa, chào hỏi một tiếng rồi đi thẳng ra khỏi nhà.
Mập mạp và bà Chu rất cảm kích, cùng nhau tiễn chúng tôi đến cổng tiểu khu.
Khi chúng tôi trở lại xe, tôi và lão Phong đốt một điếu thuốc, sau đó lão Phong nói với tôi: "Đồ ác độc! Loại chuyện vặt vãnh này, vậy mà trước sau lại lấy tận năm ngàn tệ!"
Tôi phun ra một làn khói thuốc: "Cái loại gian thương này, để ông ta chảy m.á.u một chút cũng tốt! Nhưng mà năm ngàn này đối với ông ta mà nói, hình như cũng không phải là chuyện to tát gì. Thôi bỏ qua đi, có đói bụng không, chúng ta tìm chỗ nào ăn đi!"
Lão Phong khẽ gật đầu: "Được!"
Nói xong, tôi phóng xe đi kiếm gì đó ăn.
Dọc đường vừa đi vừa dừng lại, phát hiện không có gì mà tôi muốn ăn, muốn ăn thì lại không có chỗ dừng xe.