Minh Hôn - 682
Cập nhật lúc: 2024-07-22 11:12:24
Lượt xem: 15
Khi cô ta nhìn thấy tôi và lão Phong, trên gương mặt còn lộ ra vẻ kinh ngạc: "Hai vị đạo trưởng? Tôi bị sao vậy? Tại sao tôi lại ở đây?"
Mặt mũi của nữ quỷ tràn đầy sự khó hiểu, thậm chí còn hỏi lại tôi và lão Phong.
Tôi và lão Phong khẽ cau mày, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đồng thời tôi mở miệng nói: “Cô Lý, cô thật sự không nhớ rõ chuyện vừa rồi sao?”
Cô Lý cũng lộ vẻ đăm chiêu: “Tôi, đầu của tôi đau quá, tôi, tại sao tôi không nhớ gì hêt…”
Vừa nói, cô Lý vừa tự vỗ vào đầu mình vài cái.
Trong lòng của lão Phong và tôi càng khó hiểu hơn, chúng tôi cảm thấy sau khi cô Lý rời đi, ở trên người của cô ta nhất định đã xảy ra điều gì đó, hoặc cô ta đã bị một tên yêu nhân nào đó hạ pháp chú.
Nếu không, tôi thực sự không thể tưởng tượng được tại sao một con quỷ đang êm đẹp như vậy lại đột nhiên biến thành một con lệ quỷ áo vàng.
Vừa nghĩ tới đây, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp của một ông lão: "Muốn biết đáp án sao? Không bằng hỏi bần đạo..."
Giọng nói này vừa mới vang lên, chúng tôi còn chưa kịp nhìn thấy người tới, trong đầu của tôi và lão Phong lập tức truyền đến một tiếng “ầm”, trong lòng nổi lên một đợt sóng to gió lớn.
Đây, giọng nói này, giọng điệu này, là Quỷ Tam Nguyên.
Tôi đột ngột quay đầu, lui một bước rồi nhìn lại.
Kết quả là khi tôi nhìn thấy, tôi đã giật mình một cái, da đầu truyền đến một trận tê dại.
Một cơn ớn lạnh lập tức quét qua toàn bộ cơ thể.
Bởi vì trong khoảnh khắc tôi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy mấy chục con lệ quỷ, không biết từ khi nào mà chúng nó đã thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở phía sau lưng chúng tôi…
*************
Dưới thiên nhãn, trong nháy mắt xoay người đó, tôi đã nhìn thấy ở phía sau lưng mình xuất hiện nhiều hơn mấy chục con lệ quỷ không biết từ lúc nào.
Từ xa đến gần, những con lệ quỷ này cứ nhẹ nhàng trôi nổi về phía chúng tôi.
Sắc mặt của bọn nó trắng bệch, lộ ra vẻ dữ tợn.
Đôi mắt không có đồng tử đó nhìn thẳng vào chúng tôi.
Ngoài những con lệ quỷ này ra, điều quan trọng hơn là tôi đã nhìn thấy một người chết, một người c.h.ế.t đứng ở phía trước.
Một ông già mặc áo liệm với khuôn mặt già nua.
Trên khuôn mặt của ông ta lộ ra một nụ cười quỷ quyệt, lúc này đang không ngừng tiếp cận chúng tôi.
Dưới Thiên Nhãn, ông già này hoàn toàn không có sự tồn tại của Tam Hoả.
Nói cách khác, đây không phải là người sống mà là một cỗ thi thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/682.html.]
Nhưng t.h.i t.h.ể thì làm sao biết cười, làm sao biết đi được?
Rất rõ ràng, đây chính là thứ mà vừa nãy đã truyền ra giọng nói của Quỷ Tam Nguyên, Quỷ Đạo Trưởng.
Ông ta đã tìm một cỗ t.h.i t.h.ể này ở đâu đó, sau đó dùng nó như nhục thể.
Thấy vậy, toàn thân tôi ớn lạnh.
Chết tiệt, không ngờ lại gặp phải Quỷ Tam Nguyên ở chỗ này.
Đối mặt với mấy chục con lệ quỷ, lão Phong và tôi đã không còn sức để chống đỡ nữa rồi.
Nếu có thêm Quỷ Tam Nguyên, lão Phong và tôi càng không có cơ hội chiến thắng.
Tôi hít vào một hơi khí lạnh, không nhịn được mà lùi lại phía sau một bước.
"Quỷ Tam Nguyên!" Tôi kinh ngạc.
"Ha ha ha! Đúng là bần đạo, bần đạo đã nói sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ với cậu, nhưng không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy!" Giọng nói trầm thấp và khàn khàn của Quỷ Tam Nguyên lại vang lên.
Sắc mặt của lão Phong cũng khó coi đến cực điểm, trong lòng cậu ta cũng dâng lên một loại cảm giác bức bách khó giải thích được.
Cậu ta cũng biết nếu cứ tiếp tục ở lại đây, cả hai chúng tôi sẽ c.h.ế.t không có chỗ chôn.
Lão Phong cũng không nói nhảm, trực tiếp nói thẳng với tôi một câu: "Lão Đinh, chạy mau!"
Bây giờ chuyện đã đến nước này, nói nhảm thêm nữa thì e rằng phải bỏ mạng ở đây thật.
Ngay khi Lão Phong vừa thốt ra lời này, tôi cũng không có bất kỳ do dự nào.
Tôi nắm lấy tay của cô Lý, thậm chí không dám nhìn Quỷ Tam Nguyên thêm lần nào nữa, lập tức xoay người chạy về một hướng khác.
Tôi vội vàng nói với nữ quỷ là cô Lý đang bối rối: "Cô Lý, chúng ta chạy mau đi!"
Vừa nói, tôi vừa kéo cô Lý theo vừa cùng với Lão Phong chạy về phía trước năm, sáu mét.
Mà Quỷ Tam Nguyên đang ở phía sau cũng không đuổi theo.
Ông ta chỉ cười nói với phía sau lưng của chúng tôi: "Các người cho rằng bản thân có thể chạy thoát sao?"
Ngay khi ông ta vừa nói ra lời này, không đợi lão Phong và tôi kịp hoàn hồn.
Chỉ thấy ở đầu đường bên kia, bỗng nhiên lần lượt xuất hiện hơn chục bóng người mặc áo trắng.
Theo sự xuất hiện của những thân ảnh màu trắng này, một màn sương đen nhanh chóng ngưng tụ ở chính giữa.
Ngay sau đó, một tiếng cười khàn khàn của bà lão cũng đột nhiên truyền đến: "Đám nhóc con, Dì Mỹ Nhân đợi được các cậu rồi!"
Khi tôi nghe thấy giọng nói này, trong lòng tôi lại trở nên căng thẳng.