Minh Hôn - 804
Cập nhật lúc: 2024-07-26 18:02:38
Lượt xem: 25
Đèn rọi ở đó, mà nơi đó cũng có khá nhiều người đang khiêng những chiếc hộp vào nhà kho.
Cùng lúc đó, tôi đột nhiên phát hiện ra, người đàn ông hiện đang đứng ở bên cạnh chiếc xe tải, trong tay cầm một cuốn sổ ghi chép trông rất giống Hoàng tiên sinh.
Tôi hạ thấp giọng nói, sau đó nói với sư phụ: "Sư phụ mau nhìn người cầm quyển sổ kia đi, có phải là Hoàng tiên sinh không?"
Sư phụ nhíu mày, nhìn về phía đó mấy lần: "Đúng vậy, có lẽ là anh ta! Nhưng bọn họ đang vận chuyển cái gì vậy?”
Nào ngờ, sư phụ vừa dứt lời thì có một tên công nhân đã mắc sai lầm, khiến cho một chiếc thùng bất ngờ rơi xuống đất.
"Ầm" một tiếng, miệng của chiếc thùng kia bị đập nát, đồ ở bên trong trực tiếp bị lộ ra ngoài...
Hiện tại Thiên Nhãn đã được mở ra, cộng thêm chỗ đó còn có đèn lớn chiếu vào, cho nên giờ phút này, chúng tôi có thể nhìn rõ những vật bị lộ ra ngoài.
Chúng tôi đột nhiên phát hiện, thứ rơi ra khỏi chiếc thùng đó hóa ra là một con người.
"Làm ăn kiểu gì đấy? Cẩn thận một chút!" Hoàng tiên sinh đang cầm cuốn sổ thấy vậy thì la rầy một câu.
Hai người khiêng thùng nghe xong, vội vàng đặt người đó trở lại thùng, rồi nhấc chiếc thùng lên.
Thấy vậy, tôi và sư phụ không khỏi há hốc mồm.
Mẹ nó, không ngờ thứ ở bên trong chiếc thùng đó lại là con người.
Thùng nhiều như vậy, nhìn như thế nào cũng có tận hai mươi ba cái, vậy chẳng phải ở nơi này có hai mươi, ba mươi người sao?
Nhiều người như vậy, bọn chúng muốn dùng những người này để làm gì?
Trong lòng dâng lên cảm giác nghi ngờ, nhưng càng nhiều hơn là sự khiếp sợ.
Chúng tôi tiếp tục quan sát ở đây thêm một lúc nữa, sau đó sư phụ chỉ vào nhà kho lớn cách đó không xa rồi nói: “TiểuVĩ, con xem ở chỗ kia có một cái cửa sổ, chúng ta trèo vào đó đi. Hơn nữa nơi này không bình thường, xem ra ở đây Hoàng tiên sinh chỉ là một tên lâu la nhỏ bé. Chúng ta phải tìm hiểu cho rõ ràng, nơi này là gì và bọn chúng đang làm gì."
Vẻ mặt của tôi rất ngưng trọng, sau đó tôi gật đầu với sư phụ.
Tiếp theo tôi và sư phụ lén lút di chuyển cẩn thận, tránh mọi tai mắt và đi đến nhà kho cạnh cửa sổ.
Thấy không có ai phát hiện, chúng tôi vội vàng từ bên ngoài nhảy vào.
Mà vị trí hiện tại của chúng tôi có rất nhiều cái thùng rỗng được xếp chất đống, mà đây cũng là một nơi hoàn mỹ để ẩn núp thân hình của chúng tôi.
Lúc này tôi và sư phụ rất căng thẳng, sau khi chắc chắn rằng không có ai ở xung quanh, tôi và sư phụ bắt đầu lẻn vào trong nhà kho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/804.html.]
Cuối cùng, chúng tôi đã đến một nơi tương đối tối để trốn, lúc này chỉ lộ ra nửa cái đầu, sau đó lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Vị trí của chúng tôi tương đối cao, vừa hay có thể nhìn bao quát toàn bộ kho hàng.
Tôi thấy ở bên trong nhà kho có một cái vạc lớn.
Cái vạc này rất lớn, cao khoảng năm mét, rộng ba mét. Trông nó giống như lò luyện kim mà tôi đã xem trên TV, nhưng kích thước của cái thứ này lại to hơn.
Mà bên bên trong cái vạc kia, có lẽ là đang đốt lửa, dù đứng ở phía xa nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được hơi nóng tản ra từ trong vạc.
Mà những làn khói màu vàng nhạt đó cũng từ trong cái vạc này tản ra ngoài.
Hơn nữa, mùi m.á.u tanh trong không khí ở nơi này là nặng nhất.
Không chỉ có như thế, xung quanh chiếc vạc này còn có rất nhiều người.
Những người này đều bị áo choàng đen bao phủ, rất khó có thể nhìn rõ khuôn mặt của bọn họ.
Tuy nhiên, tôi mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức phát ra từ cơ thể của những người này có chút kỳ lạ.
Còn không đợi tôi hiểu rõ, sư phụ ở bên cạnh đã trầm giọng xuống: "Yêu khí, những người áo đen này, toàn thân của bọn họ đều tản ra yêu khí!"
Giọng của sư phụ không lớn, nhưng tôi có thể nghe rõ.
Lúc tôi nghe được câu này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong lòng "lộp bộp” một tiếng.
Yêu khí, thứ này đại diện cho một con yêu quái đã thành tinh.
Tôi đếm đại khái, nơi này có ít nhất bảy tám người mặc đồ đen.
Nói như vậy, nơi này có đến bảy tám con yêu quái sao?
Chẳng lẽ nơi này là hang ở của yêu quái?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đúng lúc này, Hoàng tiên sinh đang cầm cuốn sổ ghi chép vội vàng từ bên ngoài chạy vào.
Sau đó đi nhanh tới bên cạnh một người áo đen đang đứng ở trước mặt cái vạc: "Lăng đại nhân, tất cả tài liệu mới đều đã được đưa vào. Tổng cộng có hai mươi ba người, đều sinh vào ngày âm năm âm."
Khi người áo đen được gọi là Lăng đại nhân nghe thấy lời này, lập tức phát ra từng đợt tiếng cười sang sảng.
Ngay sau đó, chỉ thấy người áo đen đang nhìn cái vạc khổng lồ kia, kích động nói: “Chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng lấy được lô nguyên liệu này. Có m.á.u và Âm thi của hai mươi ba người này, nhất định sẽ luyện chế được Huyết Thi đan. Có Huyết Thi Đan trong tay, meo nấm* của nhà họ Diêm chúng ta sẽ dễ dàng sinh ra hơn rất nhiều. Đến lúc đó, Nhật Nguyệt Thần Giáo sẽ lại thống trị thiên hạ..."