Minh Hôn - 837
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:15:42
Lượt xem: 26
Quan sát thêm một lúc, lúc này mọi người lại nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Trần đạo trưởng thuộc phái Mao Sơn: "Nơi này đúng là ẩn giấu đủ sâu, trừ khi tới gần, nếu không thì thực sự không thể phát hiện ra điều kỳ lạ."
"Đúng vậy! Nếu bần đạo không nhìn lầm, không có bất kỳ ai trong số những người khuân vác đó là người bình thường." Vương đạo trưởng cũng lên tiếng phụ hoạ.
Đối với điểm này đương nhiên là tôi biết rất rõ ràng, cho nên trực tiếp đứng ở bên cạnh bổ sung thêm một câu: “Vương tiền bối nói đúng, những người khuân vác kia đều là yêu đồ của Tà giáo, bề ngoài thì giống người thường, nhưng thực chất là một đám yêu đồ nửa người nửa yêu của Tà giáo, một khi ra tay, bọn chúng đều sẽ biến thành những con quái vật nửa người nửa yêu."
Vương đạo trưởng và Trần đạo trưởng khẽ gật đầu, tiếp tục nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra điểm đánh lén tốt nhất.
Nhưng vào lúc này, lông mày của tôi và sư phụ cũng đột nhiên cau lại, trực tiếp dán mắt vào người của một tên mặc đồ đen.
Mặc dù ở khoảng cách rất xa, nhưng chỉ cần tôi liếc một cái là tôi đã nhận ra người áo đen kia chính là người nọ đã từng đến đây vào lần trước, cũng là cái tên được đám yêu đồ của Tà giáo đó gọi là "Lăng đại nhân".
Hiển nhiên, gã này là thủ lĩnh của cứ điểm Tà giáo này, cũng chính là thủ lĩnh ở đây.
Hơn nữa gã còn là mục tiêu lớn nhất của lần hành động này, nếu có thể bắt được tên này, chắc chắn chúng tôi sẽ biết được càng nhiều thông tin về Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Còn có thứ meo nấm gì đó của “nhà họ Diêm” nữa, lần này thứ đó chắc chắn sẽ xuất hiện.
Nghĩ đến đây, sư phụ còn chưa kịp nói chuyện, tôi đã vội vàng nói với mọi người đang có mặt: "Mọi người mau nhìn về phía người áo đen kia. Gã chính là thủ lĩnh ở đây, được gọi là Lăng đại nhân."
Tôi vừa nói ra lời này, tất cả những người có mặt đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Lăng đại nhân này.
Thậm chí Hồ Lục gia còn thấp giọng nói: "Bắt giặc thì bắt vua trước. Bên phía chúng ta có ít người, nếu có thể đánh ra một chiêu mà bắt được tên này, vậy thì sĩ khí của nhóm yêu đồ kia nhất định sẽ giảm xuống rất nhiều. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn rất nhiều.”
“Hồ Lục gia nói không sai, lẽ ra nên làm như vậy.” Độc đạo trưởng hô to, biểu thị tán thành.
Mặc dù những người còn lại không nói chuyện, nhưng cũng khẽ gật đầu biểu thị tán thành.
Người mặc đồ đen xuất hiện được một lúc, rồi bước vào nhà kho.
Ngay khi mọi người đang chú ý đến tình hình bên dưới, Dương Tuyết lại đi tới bên cạnh tôi rồi nói: "Đinh Vĩ, lần trước anh và Đinh tiền bối đi vào từ hướng nào vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/837.html.]
Nghe Dương Tuyết nói như vậy, tôi liền chỉ vào một chỗ tường vây đã được nâng lên, nói: "Ở chỗ đó, nhưng bây giờ nó đã được nâng lên, cho nên muốn đi vào thì có chút khó khăn."
Dương Tuyết khẽ mỉm cười: "Như vậy không phải càng tốt sao? Nếu đã là như thế, vậy thì một hồi nữa có đánh nhau, những tên yêu đạo kia sẽ càng khó chạy thoát hơn."
Thấy Dương Tuyết tràn đầy tự tin như vậy, tôi lại hạ giọng, lộ ra vẻ mặt rất tò mò mà hỏi Dương Tuyết: "Đúng rồi Dương Tuyết, rốt cuộc thì đạo hạnh của sư thúc Vương tiền bối và Trần tiền bối của cô đến đâu? Bọn họ giỏi đến mức nào?"
"Mặc dù lần trước người áo đen kia không có ra tay với tôi và sư phụ, nhưng xem ra gã rất lợi hại, khí tức d.a.o động cũng rất mãnh liệt, chỉ sợ tu vi của gã không bình thường, hơn nữa ở bên cạnh gã, còn có mấy tên hộ vệ rất lợi hại nữa."
Thấy tôi nói chuyện, Dương Tuyết không có trực tiếp trả lời tôi, mà cười tủm tỉm rồi mới nói: "Không cần lo lắng, có sư thúc và Trần tiền bối ở đây, anh yên tâm đi."
Thấy Dương Tuyết không nói gì, tôi cũng không tiện hỏi tiếp.
Nhưng nhìn bộ dạng này của Dương Tuyết, có vẻ như cô ấy rất tin tưởng vào đạo hạnh của Vương đạo trưởng và Trần đạo trưởng.
Khoảng một lúc sau, sau khi mọi người đã thăm dò hoàn cảnh địa lý ở đây, cũng đã xác định rõ mục tiêu xong.
Vương đạo trưởng và Trần đạo trưởng gọi mọi người lại và bắt đầu sắp xếp một kế hoạch hành động.
Kế hoạch rất đơn giản, vẫn là lẻn vào mai phục, trực tiếp tiến hành hành động càng quét, sau đó là tiêu diệt từng người, diệt trừ từng tên một.
Dựa theo ý của hai vị đạo trưởng này, chỉ cần người nào là yêu đồ của Tà giáo, một tên cũng không để lại.
Tôi, Lão Phong, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh đều là vãn bối, cho nên không có quyền xen vào.
Nhưng sau khi chúng tôi nghe xong thì cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi được tham gia vào một trận chiến trừ quỷ có quy mô lớn như vậy, bởi vì những gì chúng tôi đã làm trước đây chỉ là đi bắt quỷ, nhưng lần này lại có thể giao thủ với nhiều yêu đạo như vậy, chỉ cần tưởng tượng thôi mà tôi đã kích động rồi.
Tất nhiên, nguy hiểm thì vẫn sẽ có.
Nhưng Vương đạo trưởng và Trần đạo trưởng lại có vẻ rất bình tĩnh, giống như nắm chắc phần thắng ở trong tay.