Minh Hôn - 897
Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:10:47
Lượt xem: 8
Đột nhiên kéo mạnh một cái, một mảnh m.á.u thịt trực tiếp bị Hồ Mỹ xé rách ra. Máu tươi đầm đìa, huyết nhục mơ hồ, nhìn qua thì trông rất tàn khốc.
Nhưng đây là bản tính của nhóm dã tiên, bởi vì bọn họ sống trong núi từ nhỏ, trong một môi trường cá lớn nuốt cá bé như vậy thì móng vuốt và hàm răng là vũ khí của họ.
Phương pháp g.i.ế.c người của họ cũng giống như lúc chúng tôi g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù bằng kiếm hoặc bùa chú.
Tên yêu đồ bị kéo xuống một mảnh m.á.u thịt, trong miệng gào thét vài tiếng, sau đó giãy giụa vài cái rồi tắt thở.
Hai người kia thấy vậy thì cũng đã bị doạ sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch.
Thủ lĩnh của phe mình lại bị kiềm chế, hoàn toàn không thể tới giải cứu bọn chúng được.
Nếu bọn họ tiếp tục ở lại và liều mạng với chúng tôi, kết cực cuối cùng cũng chỉ có thể là cái chết.
Dưới ý nghĩ như vậy, một tên yêu đồ ở trong đó đã gầm lên ngay tại chỗ: "Chạy!"
Nói xong liền cất bước bỏ chạy. Một tên yêu đạo khác cũng đột ngột phản ứng lại, vội vàng quay người đuổi theo.
Thấy vậy, tôi và sư phụ chỉ hừ lạnh một tiếng, bởi vì làm gì có chuyện bên phía bọn tôi lại đồng ý cho bọn chúng chạy thoát dễ dàng như vậy?
Hơn nữa, chúng tôi vẫn chưa lấy được thuốc khắc chế thú tính nữa!
Không chút do dự, tôi và sư phụ cũng vội vàng xông tới, Hồ Mỹ khuỵu bốn chân xuống đất rồi phóng đi, bao vây bọn chúng ở phía trước.
Hai gã yêu đồ thấy bản thân mình đã không đường thối lui thì kinh hoảng vô cùng, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng sư phụ và tôi lại không chờ bọn chúng có bước đối sách tiếp theo, chúng tôi đã đánh tới, lần lượt tấn công.
Thấy tôi và sư phụ vung kiếm đánh tới, hai tên yêu đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo chỉ có thể theo bản năng mà giơ tay lên chống cự.
Nhưng với chút điểm đạo hạnh này của bọn chúng thì có thể ngăn cản tôi và sư phụ sao?
Hai tiếng "bang bang" vang lên, hai tên yêu đạo này lần lượt bị sư phụ đánh bay, bọn chúng còn chưa kịp đứng dậy, Hồ Mỹ đã nhảy lên và đè một tên yêu đồ ở dưới thân.
Một tên yêu đạo khác muốn đứng dậy và bỏ chạy, nhưng kết quả là mới vừa đứng dậy, tôi đã nâng chân đá tới.
“A!” Tên yêu đồ kia hét thảm một tiếng, sau đó ngã lăn quay ra đất như chó ăn phân, cũng ngay tại lúc đó, tôi đã chĩa kiếm và kề vào cổ của đối phương.
Tên yêu đồ kia thấy ánh mắt lạnh lẽo của tôi, cộng thêm việc lại bị kiếm chĩa vào cổ khiến cho gã lập tức bị dọa sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/897.html.]
Sắc mặt của gã tái nhợt, thân thể run rẩy, liên tục cầu xin tha thứ: “Đạo, đạo trưởng đừng g.i.ế.c tôi, đừng g.i.ế.c tôi, tôi không muốn chết, tôi còn chưa muốn chết…”
***************
Tôi nhìn cái tên yêu đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo đang cầu xin tha thứ, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ lạnh lùng nói: "Giao thuốc có thể khắc chế thú tính ra đây!"
Tên yêu đạo kia nghe tôi nói như vậy thì sững sờ.
Thấy đối phương ngẩn người, tôi nhướng mày: "Sao thế? Không muốn à?"
"Không, không, tôi, tôi nguyện ý, tôi nguyện ý..." Tên yêu đạo kia vội vàng trả lời, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi.
“Còn không nhanh lên!” Tôi tiếp tục thúc giục, hiện tại bên phía Độc đạo trưởng rất cần thứ này, cho nên chúng tôi nhất định phải lấy cho bằng được viên thuốc này.
Yêu đạo kia cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng thò tay vào trong quần áo, sau đó chậm rãi lấy ra một cái bình nhỏ.
"Đạo, đạo trưởng..."
Tôi nhìn thấy đối phương đang đưa một cái bình ở trong tay cho tôi, đồng tử của tôi đột nhiên co rút lại, đây chính là thứ tôi muốn.
Trong lòng vui mừng, sau đó tôi vội vàng duỗi tay ra chộp lấy.
Dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Tên yêu đạo ở trước mặt tôi cũng không dám làm ra bất cứ hành động lỗ mãng nào.
Nhưng kết quả có chút ngoài ý muốn, trong nháy mắt vừa chộp lấy cái bình thuốc đó, tên yêu đồ Nhật Nguyệt Thần Giáo kia tựa hồ lộ ra vẻ sợ hãi, lúc này đột nhiên gương mặt của gã thay đổi, lập tức mở miệng rồi phun ra một luồng khí màu đen.
Luồng khí đen không nghiêng không lệch mà phun thẳng vào mặt tôi.
Vì mọi suy nghĩ của tôi đều tập trung vào bình thuốc, cho nên tôi hoàn toàn không có chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của tên yêu đồ Nhật Nguyệt Thần Giáo này, cũng không nghĩ tới dáng vẻ trông có vẻ sợ hãi và một không có sức tấn công của tên này lại là sự nguy trang.
Và thời điểm để hành động cũng đã được nắm bắt một cách thích hợp.
Đúng lúc tôi cướp lấy bình thuốc, ngay khi tôi thả lỏng cảnh giác thì gã đã lập tức tiến hành đánh lén.
Tôi cũng không biết sau khi mình dính phải luồng khí đen đó thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là không có kết quả tốt.
Tôi ngạc nhiên và muốn tránh né. Nhưng khi tôi phản ứng lại thì đã chậm mất một bước.
Bởi vì khoảng cách của chúng tôi quá gần, cho nên luồng khí đen đã phả thẳng vào mặt tôi.
Nếu hôm nay con thuyền bị lật ở rãnh nước này, tôi thực sự sẽ hối hận muốn chết.
Trong khoảnh khắc này, cả người tôi lập tức lạnh mất một nửa, thầm nghĩ xong đời rồi ...