Minh Hôn - 972
Cập nhật lúc: 2024-07-29 09:39:32
Lượt xem: 14
Đó là một cánh cửa sắt màu đen, nếu quả thực bị người ta khoá trái thì rất khó có thể mở nó ra được.
Theo sau đó, tôi bước đến trước cánh cổng sắt rồi dùng tay đẩy thử.
Quả thực là đã bị khoá trái cửa, không thể ra ngoài được. Nếu hiện tại, chúng tôi muốn rời khỏi sân thượng này, thì phải gọi người đến mở cửa hoặc là nhảy lầu.
Vạn Vi thở dài: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể báo nguy và nhờ cảnh sát ở khu vực gần đó đến mở cửa giúp chúng ta. Nhưng trước đó, chúng ta cần phải thống nhất khẩu cung…”
Vạn Vi nghiêm túc nói, nhưng tôi lại không cho là đúng, chỉ thở dài một hơi.
Vạn Vi thấy tôi không cho là đúng thì trong lòng có chút khó chịu, sau đó lập tức nhíu mày.
Nếu không phải do tôi là "Hắc Liên Thánh Sứ", nói không chừng lại chưng ra sắc mặt của một tên buôn rồi.
Nhưng ai biết được là trong khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã nắm lấy cây cột sắt nhô ra bên cạnh cánh cửa sắt, một chân đặt ở trên tường.
Lão Phong thấy vậy thì cũng tỏ vẻ sửng sốt một chút: "Lão Đinh, cậu muốn làm gì?"
"Huỷ nó!"
Vừa dứt lời, chỉ nghe tôi gầm nhẹ một tiếng ở trong miệng: "Mở!"
Đột nhiên, đạo khí toàn thân được kích hoạt, Hỏa Thiên công cũng được vận chuyển, sức mạnh của bản thân vào lúc này cũng được phát huy đến mức tối đa, hơn nữa ngay trong giờ này khắc này, thực lực và đạo khí của tôi cũng đã đạt đến Đạo sư trung kỳ.
Ngay sau đó, chỉ nghe “cạch cạch” hai tiếng, cánh cửa sắt lớn bị đóng chặt kia lại đột nhiên bị tôi bẻ cong, các ốc vít ở hai đầu cũng trở nên lỏng lẻo, hơn nữa tình trạng lỏng lẻo này còn đang không ngừng tăng lên...
Lão Phong thấy thế thì lập tức lộ ra vẻ mặt sững sờ.
Vạn Vi vốn đang tỏ ra không vui, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ đến ngây người, trên mặt còn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trước khi cô ấy kịp phản ứng, tôi lại gầm nhẹ một tiếng.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, chỉ dựa vào sức lực của bản thân là đã làm cho ốc vít và đai sắt của cửa sắt này bung ra, cuối cùng là lộ ra một khe hở rộng bằng một người.
Lão Phong kinh ngạc đến trợn tròn mắt, không ngờ tôi thực sự có thể phá hủy một cánh cửa sắt bằng tay không.
Vạn Vi cũng trừng lớn hai mắt, tràn đầy vẻ không thể tin được, miệng há to, hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Sau đó trong miệng còn kinh ngạc mà mở miệng nói: “Tay không, dùng tay không phá huỷ cửa sắt sao?”
**************
Sở dĩ hai người tỏ ra ngạc nhiên như vậy là vì bọn họ không biết Hoả Thiên công của tôi mạnh đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-hon/972.html.]
Một khi đạo thuật này được kích hoạt, nó không chỉ có thể áp chế đám quỷ ở một mức độ nhất định mà thậm chí còn có thể tăng cường sức mạnh cơ bắp của bản thân.
Đương nhiên, muốn làm được như vậy thì phải có được một điều kiện tiên quyết, chính là cần phải có một nguồn linh lực khổng lồ.
Dưới tình huống tràn đầy linh lực, nhưng bản thân tôi cũng chỉ có thể vận chuyển nó trong mười phút.
Sau mười phút, linh lực sẽ bị cạn kiệt.
Hơn nữa, cánh cửa sắt ở trước mặt tôi đây cũng chỉ là một loại cửa tầng thượng thông thường được cố định và hàn bằng ốc vít, chứ không phải là loại cửa an ninh được gắn hoàn toàn bằng xi măng.
Bởi vậy mà dưới sự vận chuyển Hoả Thiên Khí, tôi gần như có thể mở được cánh cửa sắt này.
Nhưng chính vì như thế cũng đã khiến cho Vạn Vi và lão Phong sốc tới mức cằm rơi đầy đất.
Thấy hai người như vậy, tôi lại nở nụ cười: “Được rồi, đừng nhìn nữa, chúng ta vẫn nên quay về xem Hương Chúc Trương đi!”
Nói xong, tôi là người đầu tiên chui qua khe hở ở trên cánh cửa sắt đã bị bẻ cong kia.
Lúc này Vạn Vi và lão Phong mới kịp phản ứng lại.
Vạn Vi hít vào một hơi khí lạnh, nhớ tới sư phụ của mình còn đang bị thương, cho nên không do dự nữa.
Lão Phong cũng lập tức đi theo, bởi vì chúng tôi còn phải mang Thực Âm Cổ trở về, quay lại trấn Thanh Thạch để giải yêu độc cho Độc tiền bối.
Cho nên tốc độ di chuyển của chúng tôi rất nhanh, không bao lâu sau đã có thể dọc theo cầu thang để đi xuống lầu.
Về phần cái tên yêu đạo Bảo Khánh Vương kia thì cũng đã sớm không có thấy bóng dáng của ông ta đâu nữa.
Bảo Khánh Vương đã bị trúng phải độc rắn, có lẽ hiện tại sẽ tạm thời không dám làm gì lỗ mãng, có thể là đã trốn đến nơi nào đó để dưỡng thương rồi.
Huống chi bên phía chúng tôi đang vội, không có thời gian để chú ý đến cái tên Bảo Khánh Vương kia, chỉ có thể chờ cơ hội tiếp theo để g.i.ế.c c.h.ế.t tên yêu đạo này.
Sau khi rời khỏi tòa nhà cũ, chúng tôi nhanh chóng chạy đến cửa hàng bán đồ tang lễ.
Khi đến cửa hàng bán đồ tang lễ, chúng tôi lại nhìn thấy Hương Chúc Trương.
Hương Chúc Trương đang nằm trên ghế sofa ở bên trong, trông rất mệt mỏi và đang thở hổn hển.
Khi thấy chúng tôi bước vào, còn phát ra tiếng: "Ai? Ai vậy?"
Giọng nói có chút yếu ớt, nhưng từ đó có thể khẳng định, hiện tại Hương Chúc Trương không còn bị nguy hiểm đến tính mạng.
“Không cần lo lắng, Hương Chúc Trương, là chúng ta!” Tôi nói.
Hương Chúc Trương nghe đến đó, sắc mặt đã thay đổi: "Hắc, Hắc Liên Thánh sứ, ngài đã mang Thực Âm, Thực Âm Cổ về rồi sao?"