MINH NGUYỆT HOA CHƯƠNG - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-07-28 20:39:13
Lượt xem: 2,181
Ngoại truyện
1.
Ta tưởng mình sẽ chết, vì chất độc Hạc Đỉnh Hồng không có thuốc giải.
Ngay cả Lan Anh cũng chưa nghiên cứu ra được thuốc giải.
Nhưng khi tỉnh dậy, ta phát hiện mình nằm trong một căn phòng trắng tinh, trên trần có một chiếc đèn lớn sáng chói mắt.
Bên tai vang lên tiếng tít tít, ta hoảng hốt nhận ra, khắp người mình đều cắm đầy ống truyền.
Aaaaa không phải là quấn quanh mà là cắm thẳng vào thịt của ta!
Ta muốn giãy ra, nhưng bị một nữ nhân trung niên mặc áo thuần trắng, mặt che khăn vải xanh giữ lại: "Đừng cử động."
Sau đó, bà ta quay lại nói với một hàng người trẻ mặc áo thuần trắng đang run rẩy đứng phía sau: "Nhìn thấy không? Đây là triệu chứng điển hình của ngộ độc #¥%, các em hãy quan sát thật kỹ."
Ta: Chuyện này là sao?
Không biết đã nằm bao lâu, khi ta cuối cùng có thể cử động được, một nhóm nam nhân mặc đồ đen xanh, đội mũ lớn đi vào và hỏi ta đủ điều.
Tội nghiệp ta, không hiểu một câu nào.
Họ liền lắc đầu thở dài: "Ài! Làng Ngọc Sơn đúng là tội nghiệp, may mà chúng ta đến kịp, mới giải cứu được nhóm phụ nữ bị buôn bán này. Những người khác đều đã hồi phục gần hết, chỉ có cô gái này, e là đã bị tra tấn đến phát điên rồi. Hiện giờ vẫn chưa ai thừa nhận đã mua cô gái này à?"
"Không, những người đó vẫn khăng khăng rằng, lúc ấy trời nứt ra một khe, rồi cô gái này rơi xuống. Đây chẳng phải là chuyện vớ vẩn sao?"
"Ai mà chẳng nói thế."
2.
Ta ở lại nơi đáng sợ này bảy tám ngày, rồi bị nhét lên một thứ kêu oang oang gọi là xe cứu thương, đưa đến "Bệnh viện tâm thần".
Tại đây, ta nhận lại được bộ đồ của mình.
Nói là quần áo, thực ra chỉ là một bộ đồ lót màu trắng tinh, bộ y phục lộng lẫy đã không biết đi đâu.
Cũng chính ở viền của bộ quần áo này, ta tìm thấy một mẩu giấy.
Là mẩu giấy Lan Anh và Vãn Nương viết cho ta.
Hóa ra, lúc ta trúng độc Hạc Đỉnh Hồng, họ đã thử rất nhiều cách, nhưng không thể cứu ta tỉnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/minh-nguyet-hoa-chuong/chuong-17.html.]
Cuối cùng, Lan Anh cắn răng, đưa ra một kế hoạch.
Nàng ấy thực ra đã tìm ra cách quay về xã hội hiện đại, dự định sau khi báo thù xong sẽ giao quân đội cho Vãn Nương rồi quay về hiện đại.
Nhưng nhìn ta sắp chết, lòng từ bi của nàng ấy lại trỗi dậy, quyết định từ bỏ cơ hội trở về nhà và đưa ta trở lại thế kỷ 21, thử vận may.
"Nếu ngươi còn sống, Hoa Chương thân yêu, ta hy vọng ngươi sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất."
Hóa ra ta đã đến nơi rực rỡ, kỳ diệu, phồn vinh mà Lan Anh từng nói!
Toàn thân ta run lên, nhiệt huyết sôi trào.
Biết được chuyện này, ta cố gắng hợp tác "điều trị", rất nhanh chóng "bệnh tình ổn định", được cho phép xuất viện.
Vì ta từng "bị buôn bán và tra tấn" nên "mất trí nhớ", các chú cảnh sát làm cho ta một chứng minh thư mới.
Trình Hoa Chương, cuối cùng ta cũng đã danh chính ngôn thuận mà sở hữu cái tên này.
Sau khi xuất viện, ta chạy thẳng đến thư viện.
Nghe nói, ở đây có thể tìm thấy những chuyện đã xảy ra trong lịch sử.
Ta muốn biết, chuyện gì đã xảy ra với Lan Anh và những người khác sau này.
Nhưng sau khi nghe ta kể, nhân viên thư viện nói với ta, "Sùng Triêu" mà ta nói đến không hề tồn tại.
Cuối cùng, cô ấy lục lọi trong góc, tìm ra một cuốn sách ghi chép những câu chuyện quái dị và nói rằng, theo ghi chép cổ, dường như có một quốc gia như vậy, có thể khớp với những gì ta nói.
Cô ấy mở sách, đọc cho ta nghe hai câu duy nhất liên quan.
"Xưa có nước Sùng, vua là nữ, tên là Lan Anh. Giỏi về hỏa khí, tinh thông y dược, nước giàu dân mạnh."
"Còn có nữ tướng quân Du Quan, đánh đâu thắng đó."
Sau đó, ta học chữ, nhận biết mặt chữ, miễn cưỡng thoát khỏi danh hiệu mù chữ, rồi vì gương mặt đẹp, được một đạo diễn chú ý.
Ông ta nói, ông ta muốn lấy bối cảnh triều Sùng trong tiểu thuyết quái dị, quay một bộ phim ngắn trên mạng, hy vọng ta đóng một vai sủng phi trong kịch bản.
"Chính là, sủng phi của tra nam, bề ngoài là người xấu, thực ra là nội ứng của nữ chính, em có diễn không?"
Số phận như vẽ một vòng tròn trước mặt ta.
Ta cầm lấy kịch bản, mỉm cười gật đầu.
Hết.