Mở Mắt Ra Ta Thành Bà Thím Độc Ác - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-11-06 06:03:02
Lượt xem: 0
Thấy anh vẫn chưa động đũa, lúc này Lục Mạn Mạn mới nhớ ra: "Sao anh không ăn, đã ăn cơm ở nhà chưa?"
Cô lại phàn nàn với anh: "Nếu anh nói trước là không ăn em sẽ không gọi nhiều món như vậy, một mình em ăn không hết."
Cô ấy nói như thể mình là một người phụ nữ hiền lành. Nếu không gọi cả bàn ăn thì sẽ giống hơn.
Chu Nghiêm Phong khoanh chân dựa người ra sau, ngón tay cái sờ sờ đồng hồ đeo tay: "Không sao, ăn không hết thì gói lại mang đi."
Cửa căn phòng bất ngờ bị gõ ba tiếng.
Chu Nghiêm Phong: "Vào đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Anh Chu, anh đến sao không báo cho tôi một tiếng, nếu như vừa rồi lễ tân không nói, tôi cũng không biết anh ở đây. . ."
Vị khách bước vào kêu lên, trìu mến gọi Chu Nghiêm Phong là "Anh Chu".
Lục Mạn Mạn tò mò ngước mắt lên thì thấy đối phương có mái tóc húi cua, khuôn mặt chữ điền, có thể thấy anh ta đang bận tiếp khách, trên người thoang thoảng mùi rượu, mặt mũi đỏ bừng.
Lục Mạn Mạn nhận thấy anh ta có một chân bị thương, đi đứng hơi khập khiễng.
Sau khi người này đi vào, mặc dù Chu Nghiêm Phong vẫn chững chạc đàng hoàng như thường, nhưng trên môi lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Anh nói: "Anh đang bận sao?"
Đầu húi cua cười cười, giơ tay lau mồ hôi trên trán: "Anh Chu, không phải anh không biết hai năm nay người đơn vị khác cần kiếm tiến, mấy người đứng đầu đó đã ra mặt làm ăn thanh toán giấy nợ. Năm nay bàn bạc chuyện làm ăn đều trên bàn nhậu, vừa rồi tôi cùng hai ông chủ phía nam uống hai ly..."
Anh ấy vô tình nhìn về phía Lục Mạn Mạn, nhìn đi nhìn lại, không thể tin nói: "Đây... Đây là chị dâu sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/mo-mat-ra-ta-thanh-ba-thim-doc-ac/chuong-104.html.]
Lục Mạn Mạn nháy nháy mắt.
Chu Nghiêm Phong chỉ vào đầu húi cua, giới thiệu với cô: "Đây là Lục Thành."
Sau đó anh mới quay sang "Ừ" một tiếng với Lục Thành
Lúc này Lục Thành cũng kích động như khi nghe tin Chu Nghiêm Phong kết hôn, chỉ là Chu Nghiêm Phong tổ chức kết hôn rất đơn giản, không mời người thân bạn bè, anh ấy rất tiếc không thể tham dự hôn lễ.
Theo lẽ thường anh ấy không biết chị dâu, nhưng Chu Nghiêm Phong mấy năm nay không có người phụ nữ nào ở bên cạnh, cũng chưa từng dẫn phụ nữ nào ra ngoài, nếu không Lục Thành cũng không dám chắc đây là chị dâu.
Anh ấy không ngờ chị dâu mình lại trẻ đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả các diễn viên trong phim.
Anh ấy cực kỳ kích động, cao hứng liền khom người cúi người trước Lục Mạn Mạn: "Chào chị dâu!"
Lục Mạn Mạn nhìn tới bây giờ vẫn không biết mối quan hệ giữa hai người này là gì, Chu Nghiêm Phong nói chuyện giống như một lời đáng giá ngàn vàng, ngoại trừ cái tên ra thì không tiết lộ bất cứ điều gì.
Cô mỉm cười: "Xin chào."
Lục Thành rất nhiệt tình: "Chị dâu, nhớ kỹ, từ nay về sau chị tới đấy cũng giống như về nhà, muốn ăn gì thì cứ gọi. Lúc còn tại ngũ, tôi và anh Chu cùng nhau tới đây, tình cảm rất tốt, chỉ là chân tôi bị thương, nên không thể ở lại quân đội ... Nhân tiện, nếu chị dâu thấy nơi này của tôi có chỗ nào không chu đáo hoặc không tốt, chị hãy chỉ giáo cho tôi!"
Lục Mạn Mạn đến bây giờ mới biết lai lịch của hai người, nhưng theo tính khí lãnh đạm của Chu Nghiêm Phong, có thể nhận người khác làm anh em cũng là chuyện khó... Vì họ thân thiết với anh nên cô cũng khách sáo nói thêm vài câu.
Chu Nghiêm Phong vậy là lại có tâm trạng tán gẫu, anh xòe ngón tay chỉ vào Lục Mạn Mạn nói: "Nói chỉ giáo là anh tìm đúng người rồi. Cô ấy rất am hiểu ẩm thực."
Lục Mạn Mạn nhướng mày, nói như vậy là vẫn còn nhớ món tôm hùm chua cay và trà trái cây của mình.
Lục Thành tin lời Chu Nghiêm Phong, quay đầu hỏi Lục Mạn Mạn: "Thật tốt quá, nhà hàng chúng tôi chính là thiếu một người chị dâu biết ăn uống, không biết tôi có vinh hạnh mời chị dâu qua đây làm cố vấn không, chị yên tâm, tiền lương tôi trả nhất định phải cao hơn bên ngoài!"