MỌC LÊN NHƯ CỎ DẠI - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-09-21 23:20:54
Lượt xem: 1,094
10
Khi Lâm Tranh tìm đến nhà, tôi và bà đang nghỉ trưa.
Chuông cửa vang lên dồn dập, cứ như muốn đập vỡ cửa nhà chúng tôi.
Tôi khoác áo ra mở cửa, khuôn mặt méo mó vì giận dữ của Lâm Tranh ngay lập tức nhảy vào trước mắt tôi.
Tôi bị cô ta dọa giật mình, tưởng chừng như còn chưa tỉnh ngủ và gặp phải ma quỷ.
“Lâm Tư, hai bà cháu nhà cô định ép tôi đến c.h.ế.t à?”
Tỉnh táo lại, tôi mới nhận ra rằng phía sau cô ta còn có cả một đoàn quay phim, ống kính đen ngòm đang thẳng tắp hướng về phía tôi.
Phóng viên bên cạnh Lâm Tranh còn cầm micro, trên đó dán tên của một chương trình.
Tôi nhận ra ngay đó là một chương trình chuyên về giải quyết mâu thuẫn gia đình, thường xuyên phát sóng các câu chuyện drama cực kỳ giật gân, và tỉ suất người xem luôn rất cao.
Tôi lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Tranh chắc chắn đã phát hiện ra chúng tôi chuyển nhà, nên mới tìm đến đài truyền hình với ý định dùng truyền thông để gây áp lực, bịa đặt trắng đen.
Tôi chỉnh lại quần áo và nói: “Xin lỗi, tôi không biết các anh chị đang quay phim. Mời vào nhà ngồi.”
Tôi mời họ vào phòng khách và rót trà mời khách.
Nếu Lâm Tranh muốn dùng truyền thông để tạo áp lực, tôi cũng sẽ dùng chính cách của cô ta để đối phó.
Sau khi ngồi xuống, phóng viên bắt đầu hỏi tôi:
“Cô Lâm Tư, tại sao cô lại chuyển nhà mà không nói một lời nào với cô em gái duy nhất của mình?”
Tôi mở điện thoại ra và giơ lên trước mặt phóng viên, cho họ xem rõ ràng màn hình:
“Từ lúc Lâm Tranh bắt đầu vay tiền khắp nơi, cô ta đã chặn tôi và cả những người bạn cùng lớp của cô ta.”
“Tôi không có khả năng liên lạc với một người muốn cắt đứt hoàn toàn với mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moc-len-nhu-co-dai/chuong-10.html.]
Tôi ngừng lại một chút rồi quay sang Lâm Tranh và hỏi:
“Cô chặn tôi thì cũng được đi, tại sao cô lại chặn luôn cả bạn bè của mình? Là cô đang sợ gì chăng?”
Phóng viên có vẻ bất ngờ, quay sang Lâm Tranh hỏi:
“Cô chặn hết mọi người rồi, tại sao cô lại nói là họ không liên lạc với cô?”
Lâm Tranh ngồi đó, thản nhiên trả lời:
“Tôi chặn là vì tôi giận họ. Chẳng lẽ họ không nên tìm mọi cách để liên lạc với tôi sao? Đã bao giờ họ nghĩ đến việc nếu tôi gặp nguy hiểm thì sao?”
Phóng viên im lặng, tôi cũng không nói thêm gì.
Nhân lúc đó, tôi nhắn tin cho giáo viên chủ nhiệm của Lâm Tranh, yêu cầu cô ấy báo với những người mà cô ta đã vay tiền, để họ ngay lập tức báo cảnh sát đến nhà tôi.
Phóng viên hắng giọng để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng:
“Chuyện này... Một tay vỗ không kêu. Có thể việc cô ấy chặn các người là do lỗi của các người trước? Lâm Tranh nói rằng hồi bé cô ấy thường xuyên bị các người ngược đãi, chỉ cho ở dưới tầng hầm, không mua quần áo mới, khiến cô ấy xấu hổ với bạn bè. Thậm chí vì sự ích kỷ của các người, cô ấy đã mất đi rất nhiều cơ hội để vươn lên.”
Tôi liếc nhìn Lâm Tranh, thấy cô ta bắt đầu tỏ ra thiếu tự tin, ánh mắt trốn tránh tôi.
Tôi giơ bàn tay của mình lên, quay thẳng vào ống kính.
Đó là một bàn tay xấu xí, chai sạn và đầy vết thương tích cũ.
Sau đó, tôi nắm lấy tay của Lâm Tranh.
Đôi bàn tay cô ta thì trắng nõn, mềm mại, chưa từng phải chịu một vết thương nào.
“Tôi nghĩ tôi không cần phải nói gì thêm. Từ bé đến lớn, tôi và bà luôn đối xử với Lâm Tranh không hổ thẹn với lương tâm.”
Sắc mặt Lâm Tranh tối sầm lại, cô ta cố gắng giật tay ra khỏi tôi, xoa xoa cổ tay đỏ ửng, cãi bướng:
“Thế thì có ý nghĩa gì chứ? Tôi vốn dĩ có thể chất tốt, ngay cả khi bị thương cũng không để lại sẹo. Điều đó chẳng nói lên được gì về việc các người đối xử với tôi.”