Mộc Vân Chiêu - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-05-11 23:45:27
Lượt xem: 9,182
17
Mộc Linh Nguyệt chạy trốn đến một vách núi dựng đứng.
Nàng ta thấy ta một mình đuổi theo, ánh mắt trở nên điên cuồng và hưng phấn.
"Lại đến vách núi vạn trượng, Vân Chiêu, đến giây phút cuối cùng, ai cũng không biết người c.h.ế.t sẽ là ai."
Kiếp trước, Mộc Linh Nguyệt nhân lúc khóc lóc kể lể với ta về những gì nàng ta phải chịu đựng, đã nhẫn tâm đẩy ta xuống vực núi Hoang Mạc.
Lần này, ta sẽ không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào nữa.
Mộc Linh Nguyệt cười lạnh, thúc ngựa phi nhanh về phía ta, muốn liều mạng với ta.
Ta giơ tay lên, phân phó: "Bắn tên!"
Mộc Linh Nguyệt có khoảnh khắc ngẩn người, như đang nghi ngờ, ta rõ ràng chỉ có một mình đến đây, sao lại có tên?
Trong chốc lát, vô số mũi tên bay ra từ bụi cây, b.ắ.n về phía Mộc Linh Nguyệt.
Sát thủ của Bạch Cốt Doanh xuất hiện hộ giá.
Mộc Linh Nguyệt bị vạn tiễn xuyên tim, ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Nàng ta nôn ra máu, không dám tin lần này người c.h.ế.t lại là nàng ta.
Nàng ta dùng hết sức lực hỏi: "Vân Chiêu, có phải ngươi đã cài tai mắt vào Đông cung? Cho nên mới biết kế hoạch hôm nay của ta và Thái tử? Tai mắt đó là ai?"
"Người sắp c.h.ế.t rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Ta đương nhiên sẽ không nói cho nàng ta biết, một trong những tai mắt của ta, là Nhiếp Văn.
Ngày hôm đó sau khi nhỏ m.á.u nhận thân, Thái tử biết mình bị lừa, trút hết giận lên người Nhiếp Văn, đánh hắn ta chỉ còn nửa cái mạng.
Vì vậy, ta để Mục Thần âm thầm lấy bạc đi mua chuộc hắn ta.
Khi Mục Thần mang ra một rương bạc, hắn ta nói không thể phản bội Thái tử.
Khi Mục Thần mang ra rương bạc thứ năm, hắn ta quỳ xuống: "Thần nguyện thề sống c.h.ế.t hiệu trung với công chúa điện hạ!"
Chỉ cần cho đủ bạc, thì không có ai không thể mua chuộc được.
Nhìn khắp thiên hạ, còn ai giàu có hơn ta chứ?
Tài sản ta hiện tại sở hữu, còn nhiều hơn quốc khố không biết bao nhiêu lần.
Đương nhiên, toàn bộ Đông cung không chỉ có một mình Nhiếp Văn bị ta mua chuộc.
Lần trước ở Hoàng Ân tự, tin tức thứ ba trong thư mật Nhiếp Văn đưa cho ta, chính là kế hoạch hôm nay của Thái tử và Mộc Linh Nguyệt.
Ta xuống ngựa, rút từng mũi tên trên người Mộc Linh Nguyệt ra.
Mỗi lần rút một mũi tên, m.á.u tươi lại phun ra.
Mỗi lần rút một mũi tên, Mộc Linh Nguyệt lại phải chịu đựng một lần đau đớn đến tận xương tủy.
Chờ đến khi rút hết những mũi tên dày đặc kia, nàng ta chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp.
Trên gương mặt trắng nõn của ta dính một vết máu, ta dùng ngón tay lau đi, vẻ mặt lạnh nhạt toát ra chút yêu mị.
Cảm giác trả thù kẻ thù, thật sự không tệ.
Ta đứng dậy, ra hiệu cho sát thủ kéo nàng ta đến vách núi, treo thân thể nàng ta lên.
Ta cong môi nói: "Để mạng ngươi đến bây giờ, là muốn mượn tay ngươi giúp ta trừ khử Thái tử.
Rất tiếc, ngươi không thể nhìn thấy ngày ta mặc long bào lên ngôi hoàng đế rồi."
Mắt Mộc Linh Nguyệt mở to, không dám tin ta lại có dã tâm muốn lên ngôi hoàng đế.
Ngay sau đó, ta ra hiệu cho sát thủ mang cung tên đến.
Ta kéo căng dây cung nhắm vào Mộc Linh Nguyệt, b.ắ.n về phía nàng ta, mũi tên b.ắ.n trúng yết hầu Mộc Linh Nguyệt một cách chính xác.
Nàng ta ngã ngửa ra sau, miệng phun m.á.u tươi, rơi xuống vách núi vạn trượng!
18
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Thái tử bị thiêu sống trước mặt mọi người.
Hắn ta muốn báo thù cho hoàng hậu, nhưng tay hắn ta và hoàng hậu đều nhuốm đầy m.á.u tươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moc-van-chieu/chuong-9.html.]
Thục quý phi c.h.ế.t vì Lục Châu xà, ta đã nhắc nhở nàng ta, là nàng ta không nghe.
Hoàng đế nhận được tin tức, liền nôn ra máu, hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi ông ta được ngự y cứu tỉnh lại, cả người đã già đi mười tuổi.
Dù sao, ông ta chỉ có Thái tử là người thừa kế duy nhất.
Bây giờ người thừa kế không còn, chẳng lẽ muốn truyền ngôi cho ta sao?
Ông ta không cam lòng.
Không cam lòng giao giang sơn cho một nữ lưu.
Nhưng bây giờ, ta - nữ lưu này, đã khống chế toàn bộ huyết mạch kinh tế của Hạ quốc.
Hoàng đế vừa ho ra máu, vừa phân phó thống lĩnh cấm vệ quân: "Điều tra rõ cái c.h.ế.t của Thái tử, trẫm muốn biết Vân Chiêu có tham dự vào chuyện này hay không."
"Vâng." Thống lĩnh cấm vệ quân lĩnh mệnh lui xuống.
Hoàng đế không biết, thống lĩnh cấm vệ quân cũng đã bị ta mua chuộc.
Ngoài việc cho đủ bạc, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.
Hoàng đế bệnh nặng, không còn sống lâu nữa.
Bây giờ ta là người duy nhất mang dòng m.á.u hoàng tộc, hiệu trung với ta có tiền đồ hơn so với việc hiệu trung với hoàng đế.
Bảy ngày sau, thống lĩnh cấm vệ quân đi bẩm báo hoàng đế: "Bẩm bệ hạ, thần đã điều tra rõ ràng, cái c.h.ế.t của Thái tử không liên quan gì đến Vân Chiêu công chúa, là Thái tử và Mộc Linh Nguyệt cùng nhau bày mưu tính kế, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t công chúa, nào ngờ Lục Châu xà lại dẫn Hỏa Điểu đến.
Người dân tận mắt chứng kiến lễ thân canh đều nói, đây là sự trừng phạt của trời cao.
"Sự trừng phạt của trời cao..." Hoàng đế lặp lại câu này, lại nôn ra một ngụm máu.
Hoàng đế lại hôn mê bất tỉnh.
Ngự y trong Thái y viện tất bật cứu chữa, dùng nhân sâm sâu mệnh cho hoàng đế.
Bây giờ, toàn bộ Thái y viện đều là người của ta.
Hoàng đế khi nào chết, chỉ là chuyện một câu nói của ta.
Hoàng đế tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy ta đứng trong bóng tối, sợ hãi muốn gọi người.
Nhưng người trong tẩm cung của ông ta, đều nghe theo hiệu lệnh của ta.
"Suỵt, phụ hoàng, cha con ta chưa từng nói chuyện tử tế, bây giờ nói chuyện đi.
Không được nói dối đâu, nói dối sẽ bị Diêm Vương mang đi đấy."
Ta dừng một chút, hỏi ông ta: "Người có từng yêu mẫu thân ta không?"
Ông ta dĩ nhiên nói: "Trẫm chưa từng yêu bất kỳ nữ nhân nào, tất cả nữ nhân của trẫm đều có tác dụng riêng."
Câu trả lời của ông ta ta cũng không bất ngờ.
Ta chất vấn liên tục: "Nếu đã không yêu mẫu thân ta, năm đó tại sao ở Giang Nam lại muốn sủng hạnh nàng? Tại sao lại muốn nàng cầm tín vật đến kinh thành tìm người? Tại sao lại muốn ban hôn nàng cho Mộc Minh Lễ? Tại sao lại không muốn nhận ta?"
"Trẫm sủng hạnh nàng, cần lý do sao? Trẫm là thiên tử, muốn sủng hạnh ai thì sủng hạnh ai, trẫm sủng hạnh nàng, là vinh hạnh của nàng!
Trẫm muốn nàng cầm tín vật đến kinh thành tìm trẫm, là muốn nhìn thấy nàng biết trẫm là thiên tử, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng.
Trẫm ban hôn nàng cho Mộc Minh Lễ, là vì mẫu tộc hoàng hậu mạnh hơn, hoàng hậu ghen tuông, nếu trẫm không ban hôn mẫu thân ngươi cho Mộc Minh Lễ, mẫu thân ngươi chưa sinh ra ngươi đã c.h.ế.t rồi.
Còn về việc tại sao không muốn nhận ngươi, đó là vì trẫm là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, lúc mẫu thân ngươi đến kinh thành, trẫm đã phủ nhận chuyện từng sủng hạnh nàng, nếu nhận ngươi, chẳng phải là tự vả mặt trẫm sao?"
Hơ, hơ hơ...
Ta cười ra nước mắt.
Ông ta thật sự cuồng vọng tự đại, vì thỏa mãn tư dục và sĩ diện của mình, đã đùa bỡn mẫu thân trong lòng bàn tay.
Mẫu thân, người yêu phải một tên cặn bã, nhưng người không sai, người sai là ông ta.
"Khụ khụ..." Hoàng đế ho khan, hỏi ngược lại, "Vân Chiêu, có phải ngươi muốn trẫm lập ngươi làm hoàng thái nữ không? Ngươi đừng mơ tưởng, giang sơn của Hạ quốc sẽ không truyền cho nữ nhân!
Lúc Thái hậu còn sống, từng muốn truyền ngôi cho Trưởng công chúa, trẫm g.i.ế.c c.h.ế.t Thái hậu và Trưởng công chúa mới ngồi lên được ngôi vị hoàng đế, sao có thể truyền ngôi cho nữ nhân lần nữa?
Chờ trẫm khỏi bệnh, trẫm còn có thể sinh ra tiểu Thái tử, trẫm cố gắng sinh ra ba năm hoàng tử, cho dù thế nào cũng không đến lượt ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế này."
"Vậy chúc phụ hoàng thân thể khỏe mạnh, con đàn cháu đống!" Ta xoay người rời đi, nghiến răng nuốt nước mắt vào trong.