MỖI NGÀY ĐỀU NGĂN CẢN BẠN TRAI PHẢN DIỆN LÀM LIỀU - Chương 1 - 2
Cập nhật lúc: 2024-07-08 22:36:21
Lượt xem: 6,999
Văn án:
Khi tỉnh dậy, bạn trai của tôi đang dẫ..m chân lên người nam chính của cuốn tiểu thuyết và nh.ục mạ cậu ấy.
Tôi ngay lập tức đ.á hắn ta xuống đất.
Vặn tai hắn ta dỗ dành: “Xin lỗi cậu ta đi, khi về em sẽ cho anh hôn thật nhiều để đền bù.”
Vị đại thiếu gia vốn luôn kiêu ngạo và độc đoán đột nhiên đổi sắc mặt ôm lấy nam chính, xin lỗi và gọi cậu ta là anh rể.
Sau đó, miệng tôi sưng tấy vì bị hôn mỗi ngày, tôi nghĩ rằng tôi đã ngăn hắn ta tìm đến cái chết.
Không ngờ tên này lại làm một việc trước mặt, một việc khác sau lưng.
Ức hi.ếp nam chính đủ đường.
Tôi không thể chịu đựng được nữa nên cãi nhau với hắn ta rồi chia tay.
Đôi mắt hắn ta đỏ hoe vì tức giận, quay người trói nam chính trước mặt tôi:
"Nếu em dám chia tay, anh sẽ đá/nh gã/y chân hắn!"
### 1
Lúc tỉnh dậy, bạn trai đang giẫm chân lên người nam chính của cuốn tiểu thuyết và nhục mạ cậu ấy.
Nửa giờ trước, bạn trai gửi cho tôi một video.
"Bảo bối, nhìn xem anh phát hiện gì này? Con mèo nhỏ mà em thích nhất đây."
Trong video, anh ta mặc bộ đồ thể thao màu trắng, tóc ướt đẫm mồ hôi và đôi mắt đào hoa lấp lánh nụ cười nhàn nhã, đang ngồi xổm trên mặt đất trêu đùa một con mèo hoang.
Bộ dạng này nếu bị người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ khiến người ta ngạc nhiên.
Dù sao thì anh ta cũng là Trần Hoàn, một trong những cậu ấm nổi tiếng ở Giang Thành.
Vì vậy, khi thấy anh ta đang giẫm lên mặt nam chính của cuốn tiểu thuyết và nhục mạ cậu ấy, tôi không hề ngạc nhiên.
Chỉ là gan ruột đau nhói, muốn hét lên: Ông trời ơi!
Đắc tội với ai không tốt, lại đi đắc tội với nam chính!
Đó là người mà sau này chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến gia đình anh ta phá sản, biến anh ta từ một cậu ấm cao cao tại thượng thành kẻ lang thang.
"Tao không tìm mày gây phiền phức, mày lại tự đưa mình đến cửa."
"Hôm nay không bẻ gãy chân mày , tao không phải là Trần Hoàn!"
Khóe miệng Trần Hoàn dính máu, anh ta càng giẫm mạnh lên mặt của Lục Thời Yến.
Xung quanh, đám đàn em đang hò hét cổ vũ.
"Anh Hoàn, đừng phí lời với hắn nữa, cứ làm gãy chân hắn đi."
"Dám động thủ với anh Hoàn, đúng là chán sống rồi."
Lục Thời Yến nằm bẹp dưới đất, mắt đỏ ngầu, tức giận đến nỗi muốn bùng nổ, tay đã chạm đến một thanh thép, chuẩn bị liều mạng phản kháng.
Tôi không kịp tiêu hóa những tình tiết mới nhận thức được trong đầu, lập tức lao lên phía trước.
Không nghĩ ngợi gì, tôi đá mạnh Trần Hoàn ngã sấp mặt.
"Chết tiệt..."
"Bảo bối?" Trần Hoàn quay lại, mặt đầy giận dữ, nhưng khi thấy người tấn công là tôi, khuôn mặt anh ta chuyển từ giận dữ sang kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moi-ngay-deu-ngan-can-ban-trai-phan-dien-lam-lieu/chuong-1-2.html.]
Tôi liếc nhìn dấu chân trên mặt nam chính, và ánh mắt đầy sự dữ dội của cậu ấy.
Tôi nắm lấy tai Trần Hoàn, thì thầm vào tai anh ta: "Xin lỗi cậu ta đi."
"Anh dựa vào cái gì mà phải..."
Chưa kịp để Trần Hoàn hét lên, tôi dỗ dành: "Về nhà em cho anh hôn thoải mái."
### 2
Ánh mắt anh ta rơi vào môi tôi, đôi mắt trở nên tối sầm, nuốt xuống những lời định nói.
Ngay lập tức, nụ cười nhếch mép hiện lên trên khuôn mặt anh ta, đứng dậy, bước một bước nhanh chóng đặt tay lên vai Lục Thời Yến vừa mới đứng dậy.
"Anh bạn, không đánh không quen biết, vừa rồi là tôi ra tay quá nặng, xin lỗi nhé."
Lục Thời Yến hất tay Trần Hoàn ra, lạnh lùng nắm lấy cổ áo anh ta:
"Nếu bà của tôi có chuyện gì, tôi nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t anh!"
Trần Hoàn nắm chặt tay, vẻ tức giận hiện rõ.
Tôi vội vàng nắm tay anh ta: "Hai người có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng."
Trần Hoàn chưa kịp nói, một tên đàn em đã không kiên nhẫn, đẩy Lục Thời Yến và hét lên.
"Buông ra, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu."
"Im ngay, tránh ra chỗ khác." Tôi lườm đám đàn em, ngăn họ thêm dầu vào lửa.
"Chị dâu, sao chị lại bênh vực người ngoài, rõ ràng là hắn ta động thủ trước..."
"Cút hết cho tao." Trần Hoàn mất mặt nhưng không thể bộc phát, chỉ có thể trút giận lên đám đàn em.
Bị anh ta hét lên, đám người lập tức tản ra.
Tôi lại nói với Lục Thời Yến: "Bạn học Lục, cậu có thể buông anh ấy ra được không?"
Lục Thời Yến buông tay, nhìn Trần Hoàn bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Tôi xoa tay, cẩn thận mở lời:
"Chuyện của bà cậu, là Trần Hoàn xử lý không đúng, nhưng việc cấp bách là đưa bà vào bệnh viện chăm sóc không phải sao?
"Mọi chi phí điều trị chúng tôi sẽ lo hết, hy vọng cậu rộng lượng không chấp nhặt."
Nói xong tôi kéo tay Trần Hoàn, ra hiệu cho anh ta nói gì đó.
Trần Hoàn hừ lạnh: "Xin lỗi."
Nhưng trong giọng nói không có chút thành ý nào.
Tôi tức giận đá Trần Hoàn một cái, nở nụ cười ngượng ngùng với Lục Thời Yến.
Lục Thời Yến không biểu lộ cảm xúc, liếc nhìn tôi một cái, nhặt ba lô dưới đất, lau m.á.u trên môi, rồi đụng vào vai Trần Hoàn và rời đi.
Trần Hoàn lảo đảo vì quán tính, chửi thề, giống như một con husky điên lao lên muốn đánh nhau.
Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y anh ta: "Trần Hoàn!"
"Hắn ta có thái độ gì chứ? Là hắn ta động thủ trước còn dám lườm anh."
"Đó chẳng phải do anh trước đó cưỡng ép phá dỡ nhà người ta, khiến bà của hắn ta nhập viện."
"Anh đã đưa tiền, anh phá nhà hắn thì sao!"