MỖI NGÀY ĐỀU NGĂN CẢN BẠN TRAI PHẢN DIỆN LÀM LIỀU - Chương 18 - 19
Cập nhật lúc: 2024-07-08 22:38:51
Lượt xem: 3,257
### 18
Trần Hoàn, đôi lông mày dính m.á.u khẽ nhướng lên, như không tin vào tai mình: "Chia tay?"
"Đúng, chia tay! Tôi không cần anh nữa, anh muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi."
"Bảo bối, đừng đùa với anh."
"Tôi sẽ rời khỏi đây, rời xa anh." Tôi quay người bỏ đi, không muốn nói thêm lời nào với anh nữa.
Trần Hoàn nhìn khoảng cách ngày càng xa, bắt đầu hoảng sợ.
"Bảo bối, đừng đi, em đừng đi!"
"Anh thực sự biết sai rồi, em quay lại đi! Anh xin em quay lại!"
Đến cuối tôi thậm chí nghe thấy giọng anh ấy lạc đi vì khóc.
Nhưng tôi sẽ không mềm lòng nữa, anh ấy luôn dựa vào việc tôi không rời xa anh mà lừa dối tôi hết lần này đến lần khác.
Sau khi về nhà, tôi xin nghỉ học rồi thu dọn đồ đạc, mua vé chuyến bay sớm nhất ra nước ngoài.
Tới sân bay, tôi mới nhắn tin cho mẹ Trần, giải thích rõ lý do.
Và dặn bà đừng tiết lộ hành tung của tôi cho Trần Hoàn.
Trong nửa tháng, tôi không quan tâm đến tin tức trong nước, cũng không bận tâm liệu Trần Hoàn có tiếp tục tự tìm đường c.h.ế.t hay không.
Rời xa một người đã đồng hành cùng mình mười chín năm thực sự khiến người ta đau đớn, ngày đầu tiên chia tay tôi luôn muốn gọi cho anh ấy .
Ngày thứ hai, tôi tiếp tục mất ngủ, cơ thể như mất đi một nửa linh hồn.
Tôi bắt đầu suốt đêm xem ảnh và video của chúng tôi trong điện thoại.
Khi xem đến video chọn đồ, tôi biết mình cuối cùng cũng không thể thoát khỏi Trần Hoàn.
Sự bá đạo và bướng bỉnh của anh ấy đã ăn sâu vào xương tủy từ nhỏ.
Trên tấm thảm đỏ có rất nhiều đồ vật, anh ấy chỉ nắm chặt lấy tôi không buông.
Thậm chí khi thấy tôi cố gắng với lấy cây bút, anh ấy giật cây bút từ tay tôi và ném đi, thay vào đó bắt tôi nắm lấy tay anh.
Tôi khóc lóc muốn thoát khỏi anh, anh cũng không buông tay, người lớn muốn tách chúng tôi ra, anh ta liền cào cấu bất cứ ai đụng vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/moi-ngay-deu-ngan-can-ban-trai-phan-dien-lam-lieu/chuong-18-19.html.]
### 19
Tôi biết Trần Hoàn sớm muộn cũng sẽ tìm được tôi.
Chỉ là không ngờ lại là trong hoàn cảnh này.
Khi tôi về đến nhà, vừa bật đèn lên đã thấy Trần Hoàn ngồi trên ghế.
Rõ ràng mới mười mấy ngày không gặp, phản ứng đầu tiên của tôi lại là muốn anh ấy ôm tôi.
Tôi kiềm chế bước chân muốn lao tới, đứng không biểu lộ cảm xúc ở cửa.
"Bảo bối, thật sự muốn chia tay?" Giọng anh ấy khàn khàn.
"Chẳng lẽ tôi chưa đi đủ xa? Anh còn hỏi được câu này."
"Rất tốt, vì người khác mà đòi chia tay với anh!"
Anh ấy cười lạnh đứng dậy, cúi xuống nhấc người đang nằm trên sàn lên.
Lúc này tôi mới phát hiện dưới đất còn trói một người, là Lục Thời Yến.
Huyết áp tôi tăng đột ngột.
"Thằng chó này có gì hơn anh? Đẹp trai hơn hay giàu hơn anh? Hay tốt với em hơn?"
Nhìn Lục Thời Yến đang bất tỉnh, đầu tôi như muốn nổ tung.
Đến khi anh ấy dùng Lục Thời Yến để đe dọa tôi: "Em dám chia tay với anh, anhsẽ đánh gãy chân hắn!"
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y đến chảy máu, mới kìm nén được cơn giận.
"Có gan thì anh đánh gãy chân hắn thử xem, xem tôi có tha thứ cho anh không."
Trần Hoàn giơ chân lên nhắm vào đầu gối của Lục Thời Yến, rồi chửi thề buông chân xuống.
Tôi thở phào.
Mở cửa đuổi anh râ.
"Sao anh đưa người đến, thì đưa người về như vậy."